December 30, 2012

Tranh Đinh Cường
ngày cuối cùng của năm 2012. thời tiết dịu nhẹ, có chút âm u nhưng không khiến con người ta cảm thấy nặng nề.
vậy là đã qua hết một năm với quá nhiều biến cố lớn. không hiểu bằng cách nào mà tôi đã đi qua ngần ấy ngày/ tháng của đời mình. dấu ấn nặng nề nhất là sự hoang mang tột cùng của Mẹ khi biết tôi bị ung thư và sự tận tụy đầy lo lắng của Bố và chị, em tôi trong những ngày điều trị tại singapore. tôi chưa từng được ở gần Bố đến như vậy, chưa từng được sống chung với Bố một khoảng thời gian lâu đến như vậy và chưa từng cảm thấy Bố yêu thương mình đến như vậy.
không phải tôi bỗng dưng yêu cuộc đời này hơn sau tai nạn của mình. bệnh tật, đối với tôi là một tai nạn tình cờ như bất cứ một tai nạn nào khác. khi gặp tai nạn mình phải tìm cách vượt qua (nhất là đối với những tai nạn không thể tránh). tôi thấy yêu cuộc đời này hơn bởi vì khi tôi vượt qua tai nạn cuộc đời mình thì ở trong tôi có sự căm ghét mãnh liệt đối với những gì đã đến và đã qua. tôi căm ghét sự thờ ơ, không có tính người của những trí thức mà người ta ưu ái gọi là thiên-thần-áo-trắng ở vietnam; tôi căm ghét sự toan tính thiệt hơn đầy rẫy màu thực dụng khi con người ta quá vị kỷ, chỉ biết nghĩ đến mình; tôi căm ghét những con người không có tình người. và, điều mạnh mẽ nhất ở trong tôi là mong ước không có ai phải chịu đau đớn nữa. mỗi một ngày trì niệm chú đại bi, tôi mong sao niềm tin vào các vị bồ tát nhân gian được linh ứng: con người ta không ai phải chịu đau đớn nữa. tôi không cầu mong bất cứ điều gì cho mình. tình yêu thương & sự bảo bọc của gia đình, với tôi, trong cuộc đời này đã là điều quá lớn và quá đủ.
dấu chấm trên năm 2012. dấu chấm trong cột mốc 33 tuổi của cuộc đời.
tôi không thấy mình bất hạnh, chưa hề thấy mình bất hạnh dù tóm cả cuộc đời, đến thời điểm này, cũng chỉ thấy mất-mát làm nên mọi cảm nhận của mình.
may mắn thay, tôi vẫn tỉnh và thức sau những biến cố có thể làm nên mọi chấn động tinh thần mình. vì tỉnh và thức nên dù có mất một, mất hai và mất nhiều hơn nữa tôi cũng vẫn sẽ chọn cách thản nhiên và nhẫn nại trong từng khốn khó.
hiểu: thêm một nỗi đau, thêm một vết thương, thêm một vết sẹo để đời chưa đủ để kết liễu một mạng sống thế nhưng nó đã giết – không thương tiếc – đời sống của chính mình.
có sớm không khi tôi nói: chia tay nhé, cuộc đời! trong cái ngày đầu tiên của 2013?! bình thường thì quả là sớm lắm đó. thế nhưng, là người sống với và đi đến cùng cái định mệnh bất thường thì tôi chọn đây chính là thời điểm thích hợp. có thể tôi sẽ có cái phúc phần sống rất lâu (dù trong hồi hộp) hoặc sớm ra đi vào một ngày sài gòn bỗng thiếu vắng 1 người thì tôi cũng muốn nói: chia tay nhé, cuộc đời! như một sự chuẩn bị cần thiết.
qua nay tôi cứ bị ám ảnh hoài cái câu cuối cùng trong lá thư cuối cùng “như một lời chia tay” của ca sĩ Duy Quang: thưa Bố con đi!
với chuyến đi không có sự trở về của mình, tôi muốn gia đình và bạn bè xem như tôi vắng mặt (như trong chuyến đi công tác hay du lịch dài ngày) thay vì nghĩ đó là một cuộc sinh ly tử biệt. rồi thì thời gian sẽ làm nên sự bôi xóa như nó đã bôi xóa biết bao nhiêu thứ trong cuộc đời này.
Gửi ý kiến của bạn