Bác Cổn, bác Hòa và các bạn Hoàng Hạc thân quý của tôi, năm 2014 đến hôm nay thì đã là năm cũ rồi và năm mới Âm lịch thì còn hơi xa nên chuyện kiêng dè xui xẻo, cũng không còn là chuyện phải nhướng mắt dòm chừng nữa! Hôm nay tôi xin viết về chuyện vui của tôi với hy vọng có được nụ cười (đen nhánh sau tay áo) để cảm thông.Thế nhưng trước khi vào chuyện tôi cũng xin có lời "phải quấy" với ông sư phụ của tôi; bác nói tôi có khen bạn bè thì cũng tiết kiệm, vừa phải thôi! Bbác nói đúng. Thế nhưng những gì tôi viết từ trước giờ, nghe như chuyện bốc nhau cho "đã". Vậy mà tất cả là sự thật. Tôi chỉ viết giùm bạn tôi thôi,vì bạn tôi nín khe như, chẳng bao giờ hé lời, thì tôi làm giùm cho hả cơ tức của tôi . Chỉ có vậy bác ạ. Giờ thì tôi viết nha.
Tháng 9 năm 1984 ,ngày 24 tôi được VC phát cho tờ giấy gọi là "Giấy ra Trại "- Từ Z30 A Xuân Lộc,tôi cầm miếng giấy +$30.00 tiền xe ra về.Con đường từ trại ra Ngã ba Ông Đồn,chân núi Chứa Chan Long Khánh dài 11 km,có nhiều xe lam ba bánh muốn cho tôi quá giang, nhưng tôi đi bộ cho được trọn nỗi niềm của đời mình, và cũng để vẫy tay chào chiến hữu đang cắm cúi trong ruộng ,trong rừng nhìn theo bước chân tôi .Điều nghịch lý kẻ được về đời thường lại bỗng thấy da diết nỗi u hoài, nỗi buồn như hòn đá tảng đè oằn hai vai. Vì lúc đó nhìn những bạn bè đang nhẫn nhục chịu đắng cay tiếp tục trong khi mình đang được coi là "tự do" chân bước đi mà lòng thì xót đau- có lẽ chẳng phải riêng tôi, ai cũng xót xa vậy thôi .
Từ 9g.30 sáng, đi tha thẩn trên đường về , như đã thưa với các bạn tính tôi thích la cà đây đó trước khi về nhà, đến nỗi già chát còn bị mẹ la "thằng ranh con, cả ngày chỉ chạy nhắng lên, ngồi yên thì bị bênh hả con? Bị mắng càng nhiều tôi càng thích, miễn mẹ đừng mách bố. Ổng mà biết thường thì cũng 10 roi mây - đau thấy trời xanh nhẩy Rum ba - Viết lang thang mãi xin vào chính chuyện nhé -12.00pm về đến tỉnh Long Khánh, trên xe đò tôi đã may mắn được một hành khách nhìn thây thương tình, và đã âm thầm trả tiền xe! Các bác thấy tôi sướng quá đi chứ? Đến Long Khánh tôi lại tiếp tục đi lang thang tìm dấu xưa bom đạn chập chùng ở đây, và mình cũng chút xíu thì để lại đời nơi chốn này.
Xe đò từ Long Khánh về Saigon, tôi lại là người được cho quá giang - thế thì chỉ thua có ông cò tỉnh Gia định chứ có hãi ai .
Vừa đưa tay mở cửa thì tiếng nhạc mẫu (sau ngày tôi vào trại, nhà bị tịch thu vì có thân nhân bỏ chạy theo đế quốc) nên vợ con về nương thân bên ngoại. Tiếng mẹ vợ: "Các cháu ơi bố mày về đây này. Ngay lập tức tôi bị mấy trái đạn trọng pháo lao thẳng vào thân mình. Các con la bải hải, bố về mẹ ơi- Định thần nhìn lên ( tôi bị các con húc té trên nền nhà ) thấy người vợ mình hạc xác ve ,gầy như con chuồn chuồn phơi khô đang lau nước mắt -Và cũng ngay lập tức tiếng một nhóc con mách lẻo" bố ơi mẹ ngày nào cũng cho con ăn mền sakimen xào đó. (thằng con này ra đời một tháng thì tôi vào trại tù CS). Theo chân vợ vào chỗ bàn ăn thì quả nhiên đó là đĩa đọt bí xào- Cha mẹ ơi tôi đâu dè vợ con tôi cơ cực thế này! Để mừng con rể về nhà, mẹ vợ cho $5.00 mua hột vịt. Các con tôi hò reo tưởng như bố sắp cho lên nhà hàng Bát Đạt ăn tiệc lớn.
Chuyện vui thứ hai.
Thưa các bạn trên giấy ra trại của tôi ghi như thề này:"Can tội ngụy quân, nợ máu nhân dân, chỉ định cư trú: Nông Trường Quốc doanh BOBO, Đồng Tháp Mười.
Trong thời gia tạm trú ở thành phố: hàng ngày lên phường khai với Công an làm việc gì? Ở đâu và đi đâu? Bao x?
Thế nhưng tôi đã được hưởng đặc ân của trời, đang lo chưa biết sẽ ra sao nếu hết hạn ba tháng thu xếp việc nhà, Vậy mà tôi thoát được, vì nhờ người bạn học đến nhà thăm, nghe tôi kể khổ, hắn nói " mày lấy bằng đại học mang theo tao. Hắn dẫn tôi đến cái gọi là "Trung tâm nghiên cứu dịch thuật, đường Pasteur. Hắn tên Bach Công Phát, cũng đang là trưởng khoa dịch anh ngữ tại đây (vừa qua đời) dẫn tôi vào gặp anh bí thư chi bộ) anh Tư Long, là đảng viên cộng sản Pháp, về nước sau ngày "giải phóng " giống như Charle Đức, chồng Bách Tuyết cải lương). Sau khi hỏi lý lịch và kiểm soát bằng cấp, hắn chấp thuận nhận tôi là "Thành phần Trí thức tại chỗ "(nghe hết hồn bác há ),và việc làm dịch thuật bộ môn tiếng nước ngoài Pháp ngữ.
Được ở lại Saigon, lại sướng kể gì! Nhưng chưa thoát. Công an khu vực báo cho biết "anh được ở lại nhưng vẫn phải đi làm hàng ngày để báo cáo với Cách Mạng. Nghe sướng như ăn bún bó Huế o Rớt.
Thế là tôi đi tìm việc, và lại được người bạn cũ là HSQ nhảy dù (TSI Bông ,HLV và nhảy dù khói, không bị tù lâu, có tiệm phở, hắn dành cho một chỗ sửa xe đạp ngay trước cổng Hoàng Hoa Thám Tân Việt) và chuyện vui đã đến:
Một buổi sáng chủ nhật , tôi được một cô gái (gọi bằng cô vì có vẻ thua tôi cỡ 14 tuổi) dẫn xe đạp xẹp bánh để tôi vá ruột xe cho cô. Loay hoay mài dũa, xong phết keo, dán miếng vá, bơm căng cứng, ấn nó vào thau nước thì trời đất xụp xuống ngay trước mặt! Chỗ lủng không vá nhè chỗ nguyên con đắp miềng vá lên! Ngượng quá nhìn cô gái thì thấy đang cười nhẹ. Tôi xin lỗi làm lại. Cô gái nói" chú cứ làm đi, rồi bỏ đi đâu đó 1/2 giờ sau, cô trở lại với chiếc ruột mới, đưa cho tôi: "Chú thay cho cháu.” Xong cô hỏi bao nhiêu tiền? “Cô cho $5.00”.Tờ giấy $20.00 để lên tay tôi "Chú khỏi thối lại.Cháu biết chú là ai rồi”. cô đạp xe đi như cơn mưa giông đầu mùa hạ. Tôi chỉ còn biết nhìn theo ..Và trời hôm đó trong sáng, không môt đám mây, mà bỗng dưng tôi thấy có hai giọt nước rơi trên tay áo.
Nguyễn Thế Đỉnh.