Biết mấy mùa Xuân trôi
Trên đồi Tăng Nhơn Phú
chén giao thừa vàng quánh
tuổi xanh rơi
Một góc Sài Gòn
một xó đời tôi
đêm trừ tịch đen ngòm
giữa bao la sâu thẳm
như bức tranh mây lơ lửng đỉnh trời
bức tranh khổng lồ siêu hình, siêu thực
rất mong manh
mà cực kỳ sinh động
những bóng hình chợt biến, chợt tan
thoáng ẩn thoáng hiện
người con gái thoát tục giữa trần gian
bật khóc, bật cười
Gió vẫn thổi, mây vẫn trôi
người họa sĩ đa mang
chấm phá bức tranh đời
ngẩn ngơ trước ánh cầu vòng bảy sắc
vũ trụ cũng biết cười biết khóc
Dị quái cũng biết buồn vui
bức tranh đời mỗi người một xó
cảm nhận thế nào, chính là thế đó
Bảo quái vật, ừ thì quái vật
bải thần linh, ừ rõ thần linh
Cơn gió chướng nổi lên
xao xác biển tình
bão sấm sét phận mình
ừ, cũng phải
bảo nàng xuân dịu dàng trước ngõ
đợi tình yêu ngơ ngác bên trời
cũng phải thôi
có sao đâu
yêu mãi bức tranh đời
dù bão nổi phong ba
đất trời giận dữ
mùa xuân trôi dài
trên đồi Tăng Nhơn Phú
Chợt nghe hồn thao thức tuổi ba mươi.
Thiên Hà.
Gửi ý kiến của bạn