Kính tặng hai anh Du Tử Lê và Nguyễn Lương Vỵ
NLV.
Hắn cố gắng chạy xe chầm chậm để níu kéo từng giây trôi qua trên cánh đồng xanh mơn mởn xuân. Hắn hít thở chầm chậm để tận hưởng không khí trong lành trên xóm làng quê hương hắn. Mùi hương thơm của hoa thiết mộc lan đâu đây nghe thoang thoảng. Ui chao! Tiếng gọi nhau của lũ trâu nhà ai nghe sao chan chứa ngày nào…. Hắn tham lam như muốn nuốt hết vào bao tử cái ngọt ngào ấm áp của làng quê Eo Gió của hắn. Ừ thì Eo Gió! Chú Tám hắn bảo vậy, đó là cái khoảng trống giữa hai sườn núi, nơi có nhà ông nội hắn ngày xưa (mà nay là chỗ chú Tám đang ở). Đặc biệt là những đợt hè nắng nóng, đứng tại đó gió thổi qua lồng lộng mát cả người. Ở Cali, đôi khi hắn nghe Ba nhắc đến, nhưng không khi nào hắn hình dung nổi. Thiệt lạ, tiếng Việt nghe sao mà hình tượng ý nghĩa ! trước đây , nó vẫn nghĩ “ kỳ lạ, gió sao mà có eo? hay là nơi đó có lốc thường xảy ra? Té ra, Eo Gió là nơi gió luồn qua khoảng hẹp giữa hai sườn núi. Chạm cái thắt nút là nơi đầy nguy hiểm.! Phải vậy sao?
Vậy mà đã hai mươi năm rồi kể từ khi hắn xa quê, theo Ba đến tận xứ Cali lạ lẫm. Với mười năm tuổi thơ, chừng ấy năm chưa đủ để trí óc hắn chứa đầy đủ cảnh và người của thôn xóm làng xưa. Hèn chi, hai mươi năm ấy cứ mỗi bận tháng mười âm lịch sắp Tết, ba nó vẫn thường ngồi kể lại chuyện quê cho chúng nó nghe, hình như ông cụ muốn con cháu giữ mãi ký ức quê cha đất tổ. Lớn lên trên đất Mỹ, nó học Đông Phương học, càng thấy ba mình nói đúng, nhưng đúng ra sao thì bây giờ nó mới hiểu . Ôi chao! cái giếng nước mát lạnh ngày xưa, cái giỏ làng rêu cũ ngày xưa chúng nó nô đùa vẫn còn đây, chỉ có tổ chim chọt vọt là mất hút, không còn một cái nào trên những luỹ tre khắp làng. Lạ ! Vườn cây, bóng mát vẫn râm ran ký ức ngập tràn. Hèn chi, hằng đêm ba nó vẫn ngồi hút thuốc và bảo với nó rằng: Giờ này chú Tám con chắc đang tưới vườn cây thuốc của ông nội. Ba nhắc chú Tám hoài như trong một nỗi nhớ mênh mông. Chẳng lạ gì , nhà nội hắn đông con, nhưng giờ đây chỉ còn có hai người: ba hắn và chú Tám. Nghe ba bảo, lẽ ra chú Tám cũng đã qua Mỹ theo diện H.O năm 1992, nhưng vì nhà, và nhất là vườn thuốc Nam của ông nội để lại nên chú Tám nhất quyết không đi, cố ở lại trên mảnh đất này. Ba hắn đi trước và chấp nhận xa quê. Nghe ba bảo “ chú Tám tội lắm, cứ nhắc ba yên tâm, đừng lo gì cho chú cả!. Giữ sức khỏe và nếu được cứ đến tuổi già về hưu, thì cứ về quê anh em hiu hút…Ba nhớ chú Tám đến nát lòng nên đã về thăm vài bận. Lần này, ba bảo hắn hãy về một chuyến thăm chú và hiểu thêm về Đông Phương học. Nó suy nghĩ miên man cả tháng, từng ngày từng đêm…
Và , giờ đây đã là mùng 4 Tết Nguyên Đán, còn vài ngày nữa nó đã sang Mỹ lại. Lần đầu tiên, tâm thức nó bị đánh động dữ dội. Nó không sao chép nổi trên giấy, nhiều quá! Duy chỉ có một điều về chú Tám nó vỡ lẽ khá nhiều.
”Tại sao nghề thuốc của chú thế này mà không đi cùng ba con sang bên ấy để phát triển?”- Hắn nói.
“Thì thuốc Việt Nam sống trên đất Việt Nam mà con! Vả lại, chú đi luôn qua bển thì lấy đâu ra ngày này cho con thấy. Hề hề ..” Chú bảo . Nó lặng im.
” Chú sống vầy có cực lắm không chú?”
“Trời ơi! Thấm tháp gì hồi cơ hàn của ông nội con!. Cuộc sống do mình thôi chứ con! Chú lại thấy vui con à!”
Ngẫm cũng đúng, sáng ra chú tưới cây, đến trưa và chiều chạy xe đi đâu đó (hình như là chữa bệnh và giao thuốc Nam). Đêm về, có người tới để xem mạch, bốc thuốc và châm cứu. Đến khuya xem sách và ngủ. Cứ đều đặn như thế hằng chục năm nay.
Chú cười vô tư nói “Các em cũng đã đi làm rồi: làm tư nhân lẫn nhà nước con à! Đủ sống, hai em trai là giáo viên và bác sĩ, một em gái theo nghề dược. Chú cũng chẳng đến nỗi nào, giúp bà con, bà con nuôi chú. Thế là quá sướng rồi còn gì nữa!”
”Ôi chao! Sao mà đơn giản như đang giỡn vậy chú!”
" Thì mai mốt con sẽ hiểu, tìm cái đơn giản là cái khó và phức tạp nhất đấy! Chú giỡn thôi, cũng tùy điều kiện và tùy duyên con à!"
Những đêm ở quê, hai chú cháu ngồi ngoài sân gạch, chú chậm rãi giải bày phương án sắp tới của mình: “Chú sẽ chuẩn bị đầy đủ số thuốc Nam nữa , và sau đó sẽ bắt mạch, bốc thuốc, châm cứu bài bản hơn. Đặc biệt, chú sẽ để giữa nhà cái thùng phước sương như ở chùa. Biết giá thuốc và tiền công khám rồi, ai thích bỏ vào đấy bao nhiêu thì bỏ.”
“Thế thì vài tháng chắc là chú đóng cửa vì dân minh không bỏ tiền vào !”.
“Chú tin là không như thế được, dù sao người bệnh và thân nhân sẽ không như vậy, và nếu có như vậy thì cũng chả sao!”
” Chú đang muốn đánh thức lương tâm cộng đồng hay sao?”.
“Thì cứ coi là như vậy, mà nè, nếu được con có tham gia với chú không?”.
“Dạ , con sẽ cố gắng xem sao.”
Chú cười vang trong đêm , sảng khoái và nói to:
“ Thằng Tuấn Ok quá anh Năm ơi!”( ba hắn ở nhà thường được gọi là anh Năm)
Có lẽ đêm đó là đêm chú vui nhất, chú bảo “Cháu xứng đáng là đích tôn dòng họ”. Tôi lại miên man về dòng tộc, về xóm làng…
Hắn vỡ lẽ thêm một lần nữa, số là chú Tám tên thật là Du, vậy mà về quê ai cũng bảo chú tên là Tám Dư. Hắn hỏi sao vậy , chú cười :
“Họ còn bảo chú là Tám ruột dư nữa đó con!”.
“Bộ chú có mổ ruột thừa sém chết hả chú?”
“Hà hà, cái thằng! đây nè, bụng lành lặn thì có đâu mà mổ ruột thừa”
Nó cho xe dừng lại vì dường như chú Tám đang ở phía trước với hai chiếc xe của ai đó
“Hà hà, thấy chưa !Hút xăng xe tui qua bớt xe anh xong rồi, anh nổ máy thử đi”. Tiếng xe máy nổ dồn- hai anh kia lạ hoắc chìa tay chúc mừng năm mới và cảm ơn chú rối rít. Chú cẩn thận gói lại đống dây nhựa xoắn như ruột non bỏ gọn vào cốp xe. À! Thì ra ruột là đây. Mà sao là DƯ mà không phải DU?
“Hề hề , con xem bình xăng của chú có to và đầy hơn xe khác không ? Chú chế đấy”
“Có gì đâu con, lâu nay chú vẫn thường giúp nhiều người hết xăng giữa đường ở vùng quê này, chỉ một chút xăng ấy thôi, họ có đủ năng lượng để đi tiếp đến nơi tiếp xăng mới”.
“Chỉ vậy thôi, đơn giản vậy thôi.! “
Ôi cái vùng quê nghèo này và cách nghĩ của chú !
Đông Phương học ở đâu, quê hương ở đâu? Chú Tám Du ở đâu? Chú Tám Ruột Dư ở đâu!?
Hắn nở nụ cười mát như làn gió xuân, đưa tay móc chiếc iphone, hắn chụp vội mấy tấm hình kỷ niệm chú, chiếc xe và hai người khách qua đường.
Trời Eo Gió trên kia. Ngày mốt nó phải về lại Cali. Từ Đông Phương hắn qua Tây Phương, rồi từ Tây Phương hắn đang trở về lại eo gió Đông Phương.
Tuấn ơi! Một mùa xuân của mày quá đẹp!!
Tam Kỳ Mồng 4 Tết Giáp Ngọ 2014
Nguyễn Lương Việt.
Gửi ý kiến của bạn