(Viết tặng tuổi thơ tôi và những kiếp đi
hoang )
*
Riết rồi tôi cũng đâm ghiền,
và như vậy cứ hễ cuối tuần thì tôi và anh tôi đạp
xe về quê ngoại chơi cho phỉ sức. Dạo ấy, tôi chừng
học lớp 5 lớp 6 thì phải! Chả là nhà tôi tản cư ở
thị xã. Các trò bắn bi, tán bạc ken (loại đồng tiền
bạc có hình ông Diệm), chọi cù... luôn mời gọi tôi
suốt sáng đến chiều mỗi khi được thoát khỏi bàn
học.Thuở ấy, cứ nghe nói về quê ăn giỗ thì tâm tưởng
tôi cứ nghĩ y như rằng sợ mất một bữa chơi nơi xóm
phố mặn mà. Ngờ đâu cái ngày về quê ăn giỗ đầu
tiên cũng là cái ngày biến đổi khôn lường trong trí óc
trẻ con của tôi. Hoá ra về quê chơi đã hơn và vui hơn
nơi xóm phố tôi nhiều ...
Các bạn biết không,
quê Ngoại tôi cách làng quê Nội tôi chỉ non
hai cây số đi đường ruộng (mà mãi sau này tôi mới
biết, vì thuở ấy có chiến tranh khốc liệt) Làng quê
ngoại yên bình hơn nhưng cũng có rập rình hàng đêm núp
ẩn. Chỉ có điều ruộng lúa thì ôi chao mượt mà hết
chỗ ,con mắt tôi xanh lè rạo rực mỗi khi thấy thảm mạ
non đầu mùa gọi gió, cái cảm giác mềm mại thú vị ấy
càng xâm lấn trong tôi khi những trò bắt cá lia thia , rô
đồng tiếp diễn... Những ổ đọng bọt nước màng màng
là chỗ ẩn mình của các chú lia thia nhiều màu sặc sỡ,
rồi những chú đực bắt về thả chung nhau trong
bình nước để chúng đá với nhau , trông mãi vẫn
không chán...
Đặc biệt, cậu Ba tôi (dù lớn hơn
20 tuổi, nhưng vẫn nhi đồng chi lạ, chỉ vì hay dắt bọn
tôi đi chơi), hay dắt chúng tôi ra chỗ mà tôi nhớ rằng
Cậu hay gọi đó là Trắng… Về sau,tôi mới hiểu đó
là cái chỗ nước tung trắng xoá từ suối nước trên
nguồn cao chảy về trên cái sạp lớn đan bằng tre để
hứng cá theo giòng về mắc cạn. Vô chừng là cá, to nhỏ
lớn bé , có con có khi đến vài ký .Tha hồ chụp bắt,
tha hồ vọc từng con nhờn nhợn, lạ và vui không kể
xiết. Rồi thì ra đồng đặt ống trúm bắt lươn và đặt
lờ bắt cá ... đủ trò. Ấy là mùa mưa, còn mùa hè thì
cũng lắm thứ, nào cầm đuốc đi bắt ếch ở suối và
ruộng , mà đặc biệt là những đêm sau cơn mưa giông
xói xả. Vui ơi là vui cái cảnh đêm khuya bà tôi chặt
đầu lột da ếch, rửa sạch, bắt lên bếp, đổ dầu
vào soong, cho tất cả vào, chiên lên giòn béo ngậy, rồi
sau đó lấy bánh tráng nướng kẹp xúc ăn nghe giòn rụm.
Nghĩ lại và kể lể viết ra bây giờ chắc cả tập giấy
mới hết nỗi cái đọng lại trong con mắt trẻ thơ của
tôi cho đến lúc này. Nhưng ấn tượng nhất lại là
những buổi cậu Ba tập bơi cho chúng tôi trên
suối, cứ mỗi đợt vất vả không xong kết quả,
Cậu tôi cứ bập miệng " Mẹ kiếp ", tôi cũng
chẳng hiểu cậu nói ý nghĩa gì! (Chả là cậu tôi cho
tôi ngồi trên lưng trâu, rồi đánh ra giữa giòng, trâu
hụp xuống, bỏ tôi đập bùng bùng theo khẩu lệnh của
cậu tôi, cho đến khi tôi ụp uống nước no rồi mới
bơi ra lôi vào) Miết cũng thành quen, tai nghe "mẹ kiếp
" thành như điệu nhạc.
Chỉ có điều cậu
Ba rất tội, cũng bởi vì chịu khó nhiều lần theo chúng
tôi suốt cả những ngày về ngoại. Mà lạ kỳ, là bất
cứ việc gì cậu cũng giải nghĩa, chú dẫn cặn
kẽ . Cậu nói rằng con suối chạy từ xa lắm mới tới
làng Ngoại sau khi đã qua làng Nội tôi, và phía trên kia
là đồi núi nhấp nhô, nơi có ngôi trường lớn lắm mà
hồi đó cậu và ba tôi đều có học ở đó (sau này tôi
mới biết đó là ngôi trường kháng chiến mang tên cụ
Phan Chu Trinh. Nơi đã cho ra biết bao là anh tài nhân kiệt,
trong đó có thi sĩ Bùi Giáng mà lớn lên tôi đọc
mãi mới biết thích). Cậu kể nhiều chuyện ở làng,
chuyện chết chóc, chuyện đói, chuyện đời xửa đời
xưa khi nhà ngoại tôi có chiếc xe đạp đầu tiên. Đủ
thứ chuyện ...
Có một hôm, tôi nhớ là một đêm
trăng, Cậu kể cho đến khuya , khi có tiếng chó tru thì
Cậu giật mình hỏi đám chúng tôi:
" Bây biết
tiếng chi ngân dài, to rứa không? "
"Chó tru chớ chi. " Chúng tôi đồng thanh.
"Chớ bây biết răng mà hắn tru không ...?"
"Răng mà biết được! Chắc hắn đói, hắn nhớ con,
nhớ vợ, nhớ cha chớ chi!" Cả bọn cười khùng
khục. Còn cậu Ba thì ra bộ quan trọng, đăm chiêu ...
"Tụi bây im lặng tau kể cho mà nghe ..."
Giọng trầm trầm buồn buồn giữa đêm khuya trăng sáng
thanh vắng làm chúng tôi ai nấy cũng cứ khép dần vào,
nổi da gà. Cậu kể rằng hồi ngoại tôi còn sống,
nhà có bầy bẹc-giê to khỏe. Một hôm chúng nó tha về
một con chó ta mới mở mắt. Ngoại tôi thấy thương,
quyết nuôi sống cho bằng được. Nhà ngoại hồi đó quý
chó và chơi chó có tiếng, các chú bẹc-giê và con chó ta
đều ăn cơm thịt, cá và uống sữa đậu nành do bà
ngoại tôi nấu.
"Thành thử bây biết không ,
giống chó nuôi ở nhà ngoại bây lúc đó không biết ăn
c..ứt là gì ", cậu tôi nói vậy.
Cho đến một
ngày chú chó ta lớn dậy phổng phao gần như giống
bẹc-giê thứ thiệt. Ông ngoại tôi càng nổi tiếng vì
có tay nuôi chó. Càng lớn, con chó ta càng có tướng tá
oai phong và uy thế nhất với đám chó trong nhà. Ông ngoại
tôi dành cho nó nhiều ưu ái...
Cậu tôi thở dài, "Mẹ
kiếp, thì tại hắn là chó, cho đến một hôm con chó Mẹ
của hắn dẫn đàn chó em ghẻ lở của hắn vào nhà
ăn vụng vội rỗ khoai. Nó chỉ huy đám bẹc-giê vây cắn
chạy trối chết, may mà chỉ bỏ mạng một con."
"Răng hắn không biết Mẹ và đám em hắn mà lại cắn
hả cậu?"
" Tụi bây ngu bỏ xừ, hắn
lạc mẹ hồi nhỏ xíu xìu xiu thì làm răng mà biết
được."
" Thì ít ra thấy giông giống nó
thì nó chỉ huy lũ chó kia tha đi chứ.”
"Bây lại lầm rồi, hắn là chó chứ phải người đâu, mà có là người thì
cũng chưa chắc."
" Ừ u u, mà làm răng cậu
biết lũ chó kia là Mẹ và đám em của nó được?"
"Tụi bây ngu thiệt, chó nó không biết kiếp trước,
kiếp sau của nó chứ tau thì phải biết kiếp sau kiếp
trước của nó chứ!"
"Cậu nói ẩu như
thiệt, coi chừng Phật tổ phạt như Tề Thiên đại thánh
bị núi úp thì có mà toi đời, vạn năm cũng không có
người cứu!"
"Bây dở ẹt, thì có lạ chi
cái chuyện đầu trên xóm dưới, cái chuyện con chó chưa
mở mắt bị thất lạc, thì làm răng tau không biết hắn
là con của con chó mô, đúng không? Mẹ kiếp, nhưng
mà có một điều rất lạ, bây biết cái chi không?"
" Răng mà biết, cái chuyện của hắn, của con chó
nớ!"
"Bây im, tau kể cho nghe. Ngày
nó già rồi mắc phải bệnh, ăn uống chi cũng không được,
nằm thừ ra. Ông ngoại bây rầu thúi ruột, mua đủ mọi
thứ từ thịt, cá trứng ... Đủ thứ, có khi chưa chắc vô
được miệng tau, vậy mà nó vẫn ũ như ky (y như cũ) .
Rồi bữa sáng nọ, anh Cả bây hồi đó mới 5 tháng, đang
bú và uống sữa ngoài, ị ra một đống nức mùi, con chó
khịt khịt rồi mở mắt láo liên, nhìn chằm chằm vào
đống ấy, bò tới, tép tới, tép lui vài ba miếng.
Ngoại bây mừng rõ mặt , tưởng là may ra, mà thiệt nó
tươi hẳn ra, tau cũng thấy lạ. Vậy mà tối hôm đó,
càng về khuya nó mệt dần, thở dồn dập rồi tắt thở.
Trước khi chết nó tru lên ba hồi ghê rợn to khủng khiếp
rồi gục xuống.”
"Răng rứa cậu, nó kêu mẹ
nó hả cậu, nó kêu mấy con chó trong nhà hả cậu, nó
đau quá hả cậu, tại răng rứa cậu?"
"Mẹ
kiếp, tại rứa chớ răng!" Tôi hỏi lại tại răng
rứa hả cậu? Cậu bảo lớn rồi bây sẽ hiểu tại răng. Và bây giờ lớn rồi, quá năm mươi tuổi tôi vẫn chưa
hiểu hết câu trả lời tại rứa chớ răng đầy bí mật
của cậu Ba.
Giờ thì cậu Ba không còn nữa vì bị
bệnh nghiệt mà chết. Có điều, nhắc lại câu trả lời
của Cậu tự nhiên tôi rùng mình, nổi gai ốc nhớ cậu
Ba, nhớ cái đêm trăng khuya nghe chó tru lẫn câu chuyện…
Nhớ kinh khủng.!
Nguyễn Lương Việt.