January 27, 2014
dẫu biết rằng: hối-hả cũng là cách đánh mất khoảnh-khắc của chính mình thế mà tôi vẫn không thể tránh khỏi sự hối-hả trong buổi sáng chỉ nghĩ đến có một việc duy nhất là phát-quà. những thùng đầy ắp quà chất lên chiếc xe của anh Cường đích thân làm tài-xế, những tin nhắn dặn dò “đồng bọn” đến đúng giờ, những cuộc gọi thu xếp công việc đây kia… hết thẩy đều hối-hả.
ghi danh để được hướng dẫn lên tận phòng thăm bệnh. vui không gì tả nổi vì thấy có nhiều đoàn từ thiện cũng đến với ung bướu sài-gòn trong hôm nay. nhờ linh hoạt và rành rẽ đường đi nước bước mà cô Hồng đã xoay xở cho nhóm chúng tôi có xe đẩy để chất quà, có bảo vệ để dẫn đường… sớm hơn dự kiến.
khoa ngoại nhốn nháo vì có một số ít người bệnh-mà-không-phải-bệnh trà trộn vào. biết rành rành đó, nhưng tôi nghĩ một khi đã đến đây thì chỉ có lòng cho đi chứ chẳng muốn giữ lại thứ gì. cho ai cũng vậy. không khó thì họ cũng chẳng cần phải làm vậy.
họ đưa hai tay lên nài nỉ. cho tôi đi, cho tôi đi, tôi bệnh thật mà! đây nè đây nè… và, họ kéo áo xuống để tôi thấy những vết dao đoạn nhũ, đưa tượng Phật trên cổ họ ra cho tôi chứng…. sao mà tôi đau như chính vết dao trên ngực mình chưa từng lành vậy. tôi thở dốc và bước nhanh ra khỏi khu phòng đó. lòng cứ nghẹn nghẹn một điều gì không rõ nữa. tôi đã quên luôn cả “nhiệm vụ” phải phát đi những bài chú-đại-bi để kín đáo trong chiếc túi đeo bên mình…
khoa nhi có lệnh cấm các đoàn từ thiện lên phát quà. thực chất là ai đến từ thiện ở ung-bướu saigon cũng muốn vào khoa nhi, chính vì vậy mà bệnh viện muốn phân tán quà từ-thiện sang những khoa khác cho đều. không từ bỏ tâm nguyện là phải vào thăm khoa nhi, mọi người chuyển một ít quà từ xe đẩy sang những chiếc túi to mà Hân và Mẹ (của Hân) mang dự phòng khi không có xe đẩy hỗ trợ. tôi tách nhóm để âm thầm “lụi” vào khoa Nhi cùng Andrew, Vân Anh, chị Nguyệt & bé cà-chua (con chị).
trẻ con nằm la liệt và chật kín cả hành lang lẫn trong các phòng. không có một chỗ nào trống ngoại trừ chỗ trống cho những bước chân người ta đi len lỏi. nhìn mấy em nhỏ vừa truyền thuốc vừa chơi những món đồ hàng bé tí mà phải cầm lòng nuốt nước mắt vào trong. chúng chơi với nhau bình thản hồn nhiên mặc kệ niềm vui ấy sẽ sớm tắt ngúm chỉ ít giờ sau (ai mà biết được). khác với sự ngần ngại ban đầu khi cầm theo những quyển sách báo của bé cà-chua mang đến, có em thốt lên vui mừng khi tôi đưa cho quyển truyện đô-rê-mon. chúng thích báo tuổi thơ và những quyển sách có nhiều hình. ở đây không có sự giành giật quà hay nài nỉ bao lì-xì gì cả. nhưng mà ở đây lại có những tiếng khóc thét và những cái nhìn rất buồn từ ánh mắt mà tôi biết chúng sẽ ám ảnh tôi suốt cả đời.