khách gõ cửa nhà buổi sớm mai
thập thững trở về nhìn tôi qua song cửa
nhìn thôi không nói năng gì
tôi là người đàn bà tháng tám
mang trong lòng đứa trẻ mùa thu
chị đăm đăm cười như cỏ dại
chỉ cách nhau một tiếng kinh cầu
trong cơn khóc trẻ thơ
hương huệ trắng vẫn còn thảng thốt
người đàn bà tháng bảy
theo hồi chuông mang kí ức quay về
âm dương tìm nhau khói nhang cách biệt
tiếng kinh cầu vẫn gõ cửa nhà tôi
cả ánh mắt bung biêng người đàn bà bên ấy
chồng con cõi trần lặng im như tượng Phật
tôi là người đàn bà tháng tám
rón rén qua mùa lễ vu lan
những hàng xóm bên tôi lại vừa đếm thêm một mùa cách biệt
Ý kiến bạn đọc
14 Tháng Tư 20147:00 SA
Nhât Thụy Vi
Khách
Ah! bài thơ vần điệu nghe lạ và hay. Nhưng khó hiểu những ý tưỡng 'bí ẩn' phía sau quá. Thích cái tiếng 'ánh mắt bung biêng' nhưng không hiểu ý - là 'xa văng' chăng?. Nhưng thơ là thơ, là những rạng rỡ hay mịt mờ đều mang vẻ đẹp riêng của nó. Cám ơn nhà thơ LT Mai và DTL blog đã cho NTVi dịp để thưởng thức.