Tranh Lê Thiết Cương
I.
Vuông đen ai thức trắng
Cho ta thức với nghen
Đâu cần chi ngọn đèn
Có trời quen soi tỏ
Vuông đen thin thít gió
Vĩ cầm ướt mượt lông
Tơ giăng đợi tiếng cồng
Ta ngồi trông địa phủ
Vuông đen nhú tuyệt cú
Một âm dòn nắng mưa
Đủ cho câu hát xưa
Ngồi bên nhau chuyện vãn
Vuông đen ai khổ nạn
Cho ta khổ với nghen
Đừng hỏi han lạ quen
Đừng truy tầm dâu biển
Vuông đen cười không tiếng
Ta chép miệng không màu
À ha biển với dâu
À ha đen với trắng!!!...
II.
Khuya chồng lên khuya vắng
Thức trắng cùng vuông đen
Mùa bi âm đá lèn
Vết thương tâm chưa tạnh
Chẳng riêng ai cô quạnh
Ai kia quạnh lắm không
Mùa bi âm ngô đồng
Vết thương tâm chưa dứt
Chẳng riêng ai buồn thức
Ta đã thức lâu rồi
Mùa bi âm trùng khơi
Vết thương tâm hóa đá
Chẳng riêng ai khách lạ
Ta nhớ quá nên quên
Biển dâu là tuổi tên
Tang điền quên là nhớ
Khuya tan trong khuya vỡ
Hương quỳnh bay đi đâu
À ha biển với dâu
À ha đen với trắng!!!...
III.
Trời quen hơi quen tiếng
Vuông đen quen chưa ta
Dấu hỏi trắng tinh ma
Đáp một lời trắng lóa
Tri âm trao một đóa
Mời ai kia mở lòng
Tình càng lắc càng đong
Càng đầy mây viễn xứ
Tri âm trao gót lữ
Mời ai kia đi cùng
Biển dâu là nắng rung
Trắng đen là mưa rụng
Tri âm trao tay cụng
Mời ai kia nhấp môi
Ngấn tích của muôn đời
Ngấn lệ trào chưa cạn
Trắng tinh ma ơn bạn
Thức trắng xâu ngàn thâu
Khuya chồng lên khuya sâu
Biển-dâu-đen-và-trắng…
04.2014