Đi đến đầu chợ Lò Vôi đã nghe tiếng nhốn nháo rồi tiếng chân người
chạy rầm rập. Thằng Cuội len lén nhìn Phúc. Tui không dám nói dối thầy thêm nữa
mô, thầy biết được, thầy giết. Phúc đang dáo mắt tìm quanh, không tỏ thêm thái độ gì
cũng chẳng nói chẳng rằng. Thằng Cuội được thể nói như sợ ai bịt miệng. Thầy dặn
tui không được rời Phúc nửa bước, trái lời thì tháng này thầy cắt cơm, cắt công luôn,
lôi thôi là không có tha thứ lần nữa đâu. Thầy mà không cho làm tiếp thì mẹ con tui
chết đói. Tui mang ơn thầy. Phúc làm ơn thương tui. Thằng Cuội nhẫn nại bê túi xách
lẽo đẽo xoay vòng theo Phúc. Phúc vẫn không để ý đến lời thằng Cuội, dí dí mũi
chân nát cả một khoảng đất rồi lẩm bẩm một mình: ngu bỏ mẹ, tao đã bảo đứng yên
trong đống rơm rồi tao tới, băm bổ chạy ra đây làm gì để bị đuổi như đuổi chó.
Thằng Cuội cướp lời. Hôm trước đi hầu tráp cho thầy tui nghe thầy nói chuyện với
mấy người bên đội về hắn, có nhắc đến dốc miếu với đống rơm. Thầy biết Phúc và
hắn hay chơi quanh đống rơm rồi. Từ rày đừng hẹn hắn ở đấy nữa. Phúc quay ngoắt
lại: mày nghe thêm được gì nữa không, nói mau. Thầy bảo mấy người trong đội lần
này bắt được thì đánh cho què chân luôn. Không có chân xem hắn còn lết được mà
hẹn với chả hò nữa không. Còn đống rơm thì cho đốt. Đốt sạch. Cả cái lán hắn đang
ở phía cuối đồi cũng cho đốt luôn. Rồi sao nữa: cần thiết thì báo cáo lên đồn áp giải
rồi chỉ định bắt giam luôn. Can cớ chi mà bắt giam người ta. Tui biết sao được, thấy
mấy người bảo hắn con lai, là con của bọn phản động, sớm muộn chi cũng bán nước
hại dân như cha nó. Mẹ nó chết vì đói, thế mà lính tuần bảo cha hắn chơi cho “hoa
tàn nguyệt rũ” rồi xử lý mẹ hắn tại trận luôn. Tui nghe mà chết khiếp. Cuội đang say
sưa rồi như sực nhớ mình vừa lỡ lời vội vã thanh minh. Thôi, Phúc đừng làm thầy
giận nữa. Thầy cũng có nỗi khổ của thầy. Trên huyện họ cũng làm căng. Tui xin
Phúc. Phúc trừng mắt. Câm. Mày câm ngay. Lải nhải nữa tao cho mày về. Tao nói
thêm một câu là thầy cho mày nghỉ luôn. Cuội im bặt. Phúc nóng thế nhưng chưa bao
giờ làm tới. Cuội biết Phúc cũng thương bọn tôi tớ trong nhà như Cuội. Nhưng lòng
Phúc đang rối, Cuội lại cứ hay càm ràm Phúc điên tiết lên cũng phải. Phúc hạ giọng:
Mày qua quán già Chắt chờ tao. Có động tĩnh chi thì qua gốc Vông sau miếu gọi.
Cuội lí nhí dạ. Nhỡ thầy biết thì sao? Mày bảo với thầy tan học tao đi tắm sông với
bọn thằng Quắn, con Thắm. Đây, áo tao đây, ôm luôn mà làm bằng chứng. Phúc cởi
vội chiếc áo cánh ném về phía Cuội. Chiếc áo cánh trắng tinh còn thơm hơi người.
Đấy là thầy mẹ bắt Phúc mặc thế cho nữ tính chứ Phúc chỉ thích áo buộc túm buộc tó
phía trước như bọn con trai thôi. Phúc lao về phía bờ miếu. Phía sau, Cuội trân trân
đứng nhìn. Mùi thơm từ chiếc áo cánh huyến dụ Cuội. Chiếc áo cộc bó sát thân hình
16 đẫy đà của Phúc. Đôi vú cau nhu nhú tròn trĩnh. Cuội thấy nóng ran người, trống
ngực dội liên hồi. Phúc đã biến mất sau rặng cây lâu rồi mà Cuội vẫn còn hồi hộp
như sợ có ai đó phát hiện. Con nhà cò nhà vạc, Cuội biết thân biết phận không dám
mơ tưởng cao siêu nhưng thi thoảng Cuội vẫn lén nhìn trộm Phúc, là lúc Phúc đang
học bài hay đang chơi dây, chơi khăng đánh đáo với bọn thằng Quắn, con Thắm.
Cuội bằng tuổi Phúc nhưng còm nhom và đen nhem nhẻm. Cuội không biết mặt bố.
Bố bỏ đi khi mẹ vừa kịp hoài thai Cuội. Có người bảo bố đi phu vàng rồi bị bọn thổ
phỉ giết. Có người bảo bố theo vợ mới rồi bỏ mẹ con Cuội. Nhưng mẹ bảo với Cuội
rằng thiên hạ đồn tầm bậy tầm bạ, bố đang đi lính và bố vẫn còn sống. Mẹ nuôi hi
vọng gặp bố cho Cuội nhưng thời gian đã đủ dài để Cuội không còn tin mẹ nữa.Thi
thoảng Cuội thấy mẹ khóc. Thi thoảng mẹ thở dài trong im lặng. Rồi một chặp Cuội
thấy mẹ không còn khóc nữa. Nước mắt đã khô như con người héo hon của mẹ.
Thương mẹ, Cuội bỏ học trường làng rồi thành người làm công trong nhà Phúc. Cuội
gánh nước, bổ củi, thái rau , băm bèo nuôi lợn, cắt cỏ chăn bò. Cuội làm quần quật
suốt ngày như không biết mệt. Cho đến một ngày, cái ngày mà Cuội thấy người ta
cầm gậy đuổi một người chạy thục mạng chí chết phía sau hồi nhà Phúc, cũng rầm
rập và ồn ào hô hoán như buổi hôm nay. Cuội còn chưa hiểu mô tê gì thì thầy gọi
Cuội vô phòng dặn dò rất nhiều. Cuội vâng vâng dạ dạ và hứa răm rắp nghe lời. Cuội
trở thành người thay thầy cai quản Phúc.
Phúc nhìn Cuội bằng cái nhìn xếch mé: còm nhom thế quản sao được
tui. Cuội lúng túng. Thầy chỉ dặn là đi học, đi chơi chi tui cũng phải theo Phúc, Phúc
có việc gì thì bảo thầy. Mách lẻo hả? Tui cấm. Lơ ngơ là ăn đòn đấy. Bọn thằng
Quắn tợn thế còn bị tui đấm cho dập mũi nữa là. Cuội thấy chợn chợn trong người.
Không phải Cuội sợ bị ăn đấm của Phúc, Cuội nghĩ đến miếng cơm manh áo của mẹ
con Cuội. Phúc nhìn thấu tâm can, cười xuề xòa trấn an: nghe lời tui thì không sao,
vẹn cả đôi đường. Từ đấy, Cuội trở thành đồng phạm tích cực của Phúc. Thế nghĩa
là từ đấy Cuội giấu thầy chuyện Phúc cầm đầu mấy trò quỷ sứ. Là người có vai vế
trong làng người ta vừa nể vừa sợ thầy. Phúc được thể làm càn. Phúc cầm đầu hội hái
trộm hoa quả. Na, ổi, mận, xoài hay bất cứ thứ quả gì dân làng trồng được Phúc và
đồng bọn đều ra sức tận thu. Cuội cũng tham gia. Cuội mặc chiếc áo rộng thùng thình
làm nhiệm vụ đứng gác. Mấy bận bị chó đuổi, Cuội thà bị chó cắn chứ nhất quyết
không buông bỏ hoa quả giấu trong áo. Phúc lập cập chạy tìm bông băng vừa riết vừa
cà ràm ngu vừa vừa thôi, bị chó cắn phát dại ra thì ai đi học, đi chơi cùng tui. Cuội
bảo: nhưng công Phúc trèo cả buổi trưa trầy xước hết cả da đấy. Phúc lẩm bẩm:
người gì mà lành quá trời.
Cuội thấy Phúc rất ít ăn hoa quả trộm được, Phúc chia cho bọn thằng Quắn,
con Thắm hết. Cuội cũng có phần nhưng ít hơn. Phúc bảo bọn chúng còn đói khổ
lắm, Cuội dẫu sao cũng có cái để ăn. Cuội gục gặc cái đầu theo Phúc. Lúc đó Cuội
thấy Phúc cũng hiền.
Cuội theo Phúc đánh khăng, đánh đáo bị khăng va vào mặt máu chảy dầm dề.
Phúc bảo: sao ngu thế, đứng xa xa ra đã sao. Cuội lí nhí: thấy Phúc hung quá, tui
sợ khăng va vô mặt Phúc thì đỡ không được. Ai mượn đỡ. Phúc đanh đá. Cuội cười
hiền.Tui tự mượn thôi mà.
Trưa nắng, Phúc cùng đồng bọn nhảy ùm xuống sông. Cuội đứng trên bờ thót
tim chờ đợi. Nắng đốt cháy đầu, sém cả da thịt. Cuội đã quen nắng quen mưa. Sương
gió quăng quật không bắt nạt được Cuội nữa. Chỉ thương Phúc cành vàng lá ngọc.
Phúc sốt một lần, Phúc sốt 2 lần, rồi 3, rồi 4 lần. Phúc vẫn lỳ lợm tắm sông vào ban
trưa. Mưa nắng chi cũng đầu trần khăng với đáo. Cuội van nài: tui xin Phúc. Tui ko
sợ thầy la thầy đánh tui nữa nhưng Phúc làm ơn thương lấy thân Phúc đi. Cứ ốm mãi
tui cũng xót. Phúc lại trừng mắt. Mưa nắng tý đã ốm thì sau này làm được gì cho đời.
Kệ tui. Từ bữa đó Cuội thấy trong đám bạn của Phúc có thêm một tên mắt xanh da
trắng. trông mặt hắn hiền hiền. Cũng từ bữa đó, Cuội thấy Phúc hay cười một mình
hơn. Khi ngồi học bài Phúc hay chống cằm nhìn qua cửa sổ. Thầy giáo già gõ thước
xuống bàn kêu cộp cộp mấy lần Phúc mới giật mình ngẩng lên rồi hí hoáy ghi chép.
Phúc còn bảo Cuội đi theo có thấy gì thì về cấm mách thầy. Thầy có hỏi kiểu gì cũng
cấm cạy răng nửa lời. Cuội thấy niềm vui nhảy nhót cười trong mắt Phúc nên gục gặc
cái đầu với Phúc mà se sắt lòng. Cũng từ bữa đó, thầy hay văn vẹo hỏi Cuội về giờ
giấc sinh hoạt của Phúc nhiều hơn. Cuội đã hứa rồi. Cấm cạy răng nói nửa lời.
Tên da trắng mắt xanh ấy là Phấn. Đấy là tên Phúc và bạn bè đặt cho để
khỏi làm phiền tai đội trưởng. Phấn bảo rằng mẹ nuôi hay gọi Phấn là Đớt vì cái tật
nói ngọng. Từ ngày mẹ nuôi đi nương rồi gục trên ruộng sắn chết vì đói, Phấn đi lang
thang kiếm sống. Ngoại hình lai tây nên người ta gọi là thằng Tây đớt. Gọi là gọi thế
chứ một tiếng Tây bẻ đôi Phấn cũng không biết thì Tây cái nỗi gì. Phấn không biết
nguồn gốc của mình. Cả mẹ nuôi Phấn cũng không biết. Mẹ nuôi nhặt được Phấn
trong bụi cỏ cạnh một ngôi miếu hoang. Mẹ và dân làng đùm bọc Phấn. Đi qua tuổi
mười bảy trỗ mã, Phấn càng trông vạm vỡ. Cũng có nhiều lời ong tiếng ve về ngoại
hình của Phấn nhưng Phấn có làm chi nên tội. Người ta thấy Phấn hiền lành như cục
đất, ai sai gì cũng làm, ai nhờ gì cũng vui vẻ nhận lời. Khi thì gánh nước, khi thì bổ
củi, khi đi đóng gạch cho mấy nhà thầu khoán. Người ta thấy Phấn làm lụng quần
quật suốt đêm ngày thế mà không hề đòi hỏi chi nên có chút cơm thừa canh cặn nào
cũng đem cho. Dần dà, làm thuê cuốc mướn thành nghề kiếm cơm của phấn. Lấp láp
cày cuốc mà đủ cái ăn cứu đói qua ngày. Dân nghèo thì lành. Trong cái đói cái nghèo
người ta dễ đùm bọc nhau hơn. Một đứa con lai thì cũng là một sinh mệnh, can cớ chi
mà không cứu, không thương. Nhưng khi đất nước vừa đi qua chiến tranh thì tên con
lai là điều chướng tai gai mắt nhất của mấy thầy đội đang cai quản cái làng này. Vì
thế Phấn chỉ được sống bình yên những tháng ngày không bị rượt đuổi cho đến khi
gặp đội tuần đi kiểm tra. Phấn đổ đất bùn cho mấy nhà đóng gạch ở xóm trên vô tình
để xe quyệt phải lính tuần. Và những trần đòi roi vô tội vạ. Phúc chứng kiến từ đầu
đến cuối đã không kiềm chế được, dụ bọn thằng Quắm xúc cát hất vào mặt bọn lính.
Phúc kéo tay Phấn chạy thục mạng. Cái tin thằng tây đớt xúc đất đánh trả lính tuần
loang khắp làng. Sau buổi chiều ấy Cuội thấy Phúc hay trốn học hơn, bắt Cuội nói
dối thầy nhiều hơn. Dân làng xì xèo. Tiếng đến tai thầy. Phúc bị giám sát nhiều hơn.
Chí gì Phúc cũng là cô con gái cành vàng lá ngọc của đội trưởng. Đã nhiều lần Phúc
trơ mặt nhìn chằm chặp vô thầy khi thầy nói như rít qua kẽ răng: Mày làm khổ thầy
mẹ rồi con ơi. Phúc đâu cần phải hiểu nếu cấp trên trông thấy thì rách việc cho nhà
đội trưởng vô cùng. Phúc mặc kệ. Phấn có làm gì nên tội. Càng cấm Phúc càng lao
vào. Mối tình của anh lực điền và cô gái con quan cành vàng lá ngọc làm xôn xao cả
làng quê yên tĩnh. Có người thương. Có người chỉ chỉ trỏ câu chuyện làm quà. Dân
làng ai không ăn lộc nhà đội trưởng thì gánh gồng nhau chở che cho Phấn.
Cái làng bé tý chưa đầy hai chục nóc nhà này thì che sao nổi tai mắt của nhà
đội trưởng. Phấn phải chịu cảnh rượt đuổi triền miên. Nhiều lần Phấn bảo Phúc đừng
vì Phấn mà phụ công thầy mẹ nhưng Phúc chỉ biết im lặng. Mắt Phúc ướt và mênh
mang buồn: “Tại tui mà Phấn khổ. Tui xin lỗi”. Phấn cũng bảo tại Phấn. “Cứ đùn
đẩy mãi thôi”. Cuội mếu máo gắt. Cuội đứng sau đống rơm lù lù xuất hiện. “tại cả tui
nữa, tại tui không biết bảo vệ Phúc”. Muỗi bay phè phè như máy bay tập trận. Muỗi
thì kệ muỗi. Có ai tình cờ đi ngang qua sẽ nghe được tiếng thút thít của ba đứa trẻ lớn
ôm nhau khóc. Cuội ơi là cuội, thương nhớ chi mà vừa chiến đấu với muỗi, vừa phải
canh chừng người qua vẫn kịp nghe cho hết câu chuyện, vẫn kịp cảm động cho một
mối tình lắm tréo ngoe. Lòng Cuội cũng đang ngổn ngang phỏng có ai thương.
Phúc bệnh rồi bỏ cơm đã 3 ngày cũng không làm thầy Đội thay đổi ý kiến.
Người Phúc xanh như tàu lá. Cuội xót xa như muốn đứt từng khúc ruột. Bà Đội đi
huyện chưa đầy tuần chưa về. Đành phải liều thôi. Cuội đập mặt xuống đất, gục dưới
chân thầy Đội mà van nài. “Căn cỏ cắn rơm con lạy ông. Ông thương Phúc. Phúc
chết mất”. Lòng người chứ đâu phải gỗ đá mà không xót. Được mỗi mụn con gái, ông
coi như báu vật. Hiềm nỗi, ngồi cái ghế thầy Đội cai quản cái làng đã từng giơ nắm
đấm kiên quyết không bao giờ theo Tây, đả đảo bọn Tây đến cùng này thì nhất quyết
phải cứng. Từ ngày thứ nhất Phúc bỏ bữa, ông cũng đã chẳng thiết tha cơm cháo gì.
Cứ lầm bầm bà Đội sao mà vô tâm đi chi đi riết. Thì bà cũng vì ông mà đi bợ đỡ với
bà huyện chứ thiết tha chi cảnh bán nước bọt này. Đến ngày thứ hai, thấy quyết tâm
không thể lay chuyển của con gái lòng ông chùn lại, đau rấm rứt trong ruột. Thương
con mà muốn buông bỏ hết thứ chức với chả quyền hữu danh vô thực này. Vả lại,
quan trọng hơn ông thấy cái thằng Tây đớt ấy chi mà lành. Mấy lần gặp ông một
mình không lính tráng bên cạnh hắn đã cả gan xoắn vạt áo xin ông chấp nhận hắn làm
bạn với con gái ông rồi làm trâu làm ngựa chi cho nhà ông hắn cũng làm. Đầu ông
rối như tơ vò. Phải nói sao với ông Huyện về hoàn cảnh này. Chỉ có nước trả chức
thầy Đội rồi về làm ruộng vườn với dân làng. Từ sáng sớm, trước khi Cuội rón rén
vô phòng, ông đã triệu mấy tên lính tuần bảo tha cho Phấn. “ Cứ làm ngơ đi. Kệ bọn
chúng. Có mấy đồng bạc, chia nhau rồi giữ mồm giữ miệng”. Bọn lính cũng chỉ chờ
có thế. Ừ, thì làm lính tráng chi cũng là người một làng, cũng ăn gạo của dân thôi mà.
Thầy thở dài bảo Cuội đi ra rồi gọi Phúc vô phòng. Thầy lặng lẽ nhìn Phúc. “Thôi thì
tùy con”. Nước mắt Phúc thi nhau chảy. Phúc chỉ có thể nói được lời xin lỗi rồi ngất
lịm trên tay thầy. Con với chả cái. Lỳ. Bướng. Mắt thầy đội hoe hoe đỏ.
Ngoài trời mưa gió quăng quật. Mưa gió có vì ai mà cứ như thôi miên người
ta vậy hả trời...Cuội đứng nấp sau cánh cửa khép hờ dòm vô phòng mặc nước mắt cứ
thi nhau chảy. Vô duyên vô cớ thật, can cớ chi mà khóc cơ chứ. Người ta sắp bỏ Cuội
rồi. Cuội vân vi lòng mình không rõ buồn vui.
Gửi ý kiến của bạn