Và, 6 Du.
mây đã trả tôi - mưa về đáy vực.
những ngọn đèn vay, vịn bóng châng lâng.
phố thảng thốt thâu đêm chờ cấp cứu.
vết thương người tự cắt cũng mưng thêm.
biển thong thả trả chỗ ngồi cho sóng.
gió liên doanh cùng nỗi nhớ chông chênh.
kỷ niệm cũ giăng dây ngoài ký ức.
cây chối từ tiếp thị lá sâu ăn.
tôi đã trả cho người trưa chắt mót,
đêm trôi qua còn khảm dáng ai chờ,
treo trên vách bức tranh người quá vãng,
ngón chân buồn cào, bấu đất, âm u?
những trang sách sớm quên mùi chữ gọi
em trả gì cho năm, tháng tôi riêng?
đời sẽ hết, dù ngày mai vẫn tới
nhưng trong tôi: em không chết một lần.
tôi trả tóc người cho “hoành tráng” mới.
cầm trên tay: tôi-trọn-gói-hư-vô.
nghe tiếng dế nậy khuya từng miếng gạch.
tháng năm nào nở lại nụ em xưa?
tôi đã trả mắt người cho tháng bảy,
cùng bậc thang chao chát xớ oan khiên.
vai khốc liệt vá, may mùi áo cũ,
những con đường chay tịnh tiếng rơi im.
tôi đã trả môi người cho tháng sáu.
em trả gì cho đủ nỗi thương tâm?
mưa tự kỷ dấu mình trong mắt tối,
tôi-vay-tôi từng cánh chim đêm.
không vay / trả. Cũng chẳng hề mất / được!
chỉ riêng tôi, tự hỏi miết: tôi đâu?
Du Tử Lê,
(June 2014)
Tôi/Em
Người ta vẫn hay nói về những mối nhân duyên giữa ta với người, người với ta bằng một chữ NỢ. Nợ thì phải trả. Đã vay nhau bao nhiêu kỉ niệm, bao nhiêu tình thì phải trả bằng hết, cho nhau.
Trả những tóc, mắt, môi đã in sâu vào thương nhớ, oán hờn.
Trả những khung trời đầy bóng nhau, đầy kỉ niệm về nhau
Ngồi "điểm mặt" bao nhiêu thứ phải trả, mà cay đắng hỏi rằng "em trả gì cho năm tháng tôi riêng", hỏi là để xót lòng phải trả cho người biết bao kỉ niệm, mà chính ta, cũng quá nhiều nuối tiếc.
Bài thơ nhiều ý hay, tôi thích câu đầu tiên, tôi thích "những con đường chay tịnh tiếng rơi im"
UYỂN DI
Tôi đang tự hỏi làm thế nào đang giữa cuộc yêu ta có thể buông bỏ, trả lại những tóc, mắt, môi ta đã chìm sâu trong đó? Thật không dễ dàng gì, có thể xem đó như "vết thương người tự cắt" mấy ai trong đời đủ can đảm để thực hiện?
Tôi giới thiệu bài thơ này của ông trên blog của tôi, kèm dăm ba dòng cảm nhận, với vài câu thơ tôi làm, đại để tôi vẫn chưa thể trả lại những rung động xúc cảm của bản thân mình, và tôi nhận được comments khen ngợi bài thơ Tôi đã trả môi người cho tháng sáu của ông DTL, họ nói bao giờ thơ ông cũng tạo ra sự nhức nhối sâu thẳm, càng đọc càng thấy sự kiệt cùng của cảm xúc.