Tranh Lê Thánh Thư
I.
Chém gió với chiêm bao
Sao bỗng trào nước mắt
Người đi đâu lặng ngắt
Đời về đâu lặng thinh
Ta tự tặng cho mình
Hơi thở sâu trong ngực
Nắng khuya đang còn thức
Ta tựa nắng thức cùng
Ngó mông lên mịt mùng
Âm trùng âm vỗ cánh
Chém gió với ngất tạnh
Sao bỗng lạnh ngất hương
Người đi đâu tang thương
Đời về đâu ngẫu lục
Ta tiễn mình biệt khúc
Mình trao ta nhớ quên
Khuya tan theo lòng đêm
Giếng trời lanh lảnh gọi
Âm trùng âm tươi rói
Bóng ai vừa lướt qua…
II.
Chém gió với bao la
Sao bỗng òa bóng mộ
Nắng ướt trăng châu thổ
Khuya chớp mắt bình nguyên
Ta nhặt một tiếng huyền
Chiếc lá khô vừa rụng
Đọt lá non vừa búng
Tiếng hát thầm đất sâu
Nhắn gửi hồn xưa sau
Tiếng ca lừng núi thẳm
Chém gió với máu thắm
Sao bỗng ngấm xương phai
Người đi đâu mãi mai
Đời về đâu mai mãi
Ta tiễn mình tang hải
Mình trao ta lam điền
Giọng nói còn bên hiên
Nụ cười hoen viễn xứ
Vịn nắng ngửa mặt hú
Bóng ai vừa bay lên…
III.
Chém gió với bốn bên
Sao bỗng rền rực rỡ
Nắng ướt lóng lánh nở
Khuya nở theo diệu kỳ
Những chùm bông cổ thi
Rì rầm và réo rắt
Thì ra trong chớp tắt
Đã bắt nhịp cùng ta
Cổ thi đẹp như ma
Bóng quê nhà lồng lộng
Chém gió với cao rộng
Sao bỗng nhịu mất lời
Người đi đâu mặn môi
Đời về đâu tê lưỡi
Ta tiễn mình không tuổi
Mình trao ta không tên
Chỉ có ngọn cỏ biền
Rưng rưng khuya ngất gió
Chiêm bao vừa cất vó
Bóng ai như bóng ta…
Nguyễn Lương Vỵ,
(06.2014)