Tứ tuyệt mùa Thu
Em ạ, mùa thu đã giấu anh
Bên hiên xào xạc lá đưa cành
Nên trong ánh mắt người qua lại
Em vẫn là em, anh chẳng anh…
Em ạ, yêu thương lại nẩy trồi
Bên lòng mòn vẹt những tim côi
Những tì vết cũ thôi đau buốt
Nhường lại niềm yêu sáng nỗi đời…
Em ạ, ngữ ngôn không tả được
Lòng anh biển cả chứa trăm sông
Cho thuyền em cập nơi bến hạnh
Chẳng chút chênh chao mặc sức dòng…
Em ạ, kìa thu trời sắp cạn
Tình xuân đã đến trước đông phong
Ngẩn ngơ ngôn ngữ ngao ngán nghĩa
Anh ở đây rồi. Em đó không?????
Anh ạ, mùa thu chẳng đợi người
Dù tình dâng chảy khắp muôn nơi
Lợi danh thôi cũng như mấy gió
Chỉ có tình thương vẫn mãi Đời
Anh ạ, ngoài kia gió vẫn reo
Ao sâu yên sóng nức nở bèo
Tri âm hội tụ về đây cả
Khói thuốc không lời – mắt vẫn theo
Anh ạ, ngôn ngữ bất đồng tâm
Thì bao yêu dấu nói sao cùng?
Thế nên duyên đến vừa kịp lúc
Anh đã đến rồi, đi nữa không?
Anh đã đến rồi. Ở lại thôi!
Trăm năm dâu bể đã qua rồi
Gió sương mấy độ thêm kiêu bạc
Quyện với tình em đẹp góc đời.
Anh đã đến rồi. Đi nữa sao?
Ngoài kia thiên hạ có chi nào?
Gương thần dẫu chiếu ngàn người đẹp
Ai đẹp hơn em để hỏi chào?
Mưa gió bão giông đã tạnh rồi
Trở về gom góp chút tình thôi
Buồn vui nhân thế can chi nữa
Cứ để yêu thương tự nảy chồi
Em vẫn là em, anh vẫn anh
Nắng mưa âu cũng chuyện trời xanh
Ngày mai Em có về bên đó
Tri âm riêng giữ vẫn ngọt lành
Em ép mình mơ gió để tìm anh
Em với tay níu giọt Thu tàn úa
Từng lọn buồn tơi tả giữa đêm mưa
Xa xôi quá lời yêu chưa kịp chín
Đã ngừng rồi ..im bặt giữa tim trưa
Thu bật khóc khi yêu thương bỗng thừa
Cô độc giữa mênh mang mắt bão
Em chơi vơi trong muôn vàn hư ảo
Anh dõi nhìn nhưng chẳng bước chân sang
Em mê man uống vội cốc nắng vàng
Mong níu giữ một màu Thu chưa mất
Ái ân kia ngỡ chừng như rất thật
Nhưng cũng tàn theo bóng mùa Thu đi
Em say mèm trong nỗi nhớ cuồng si
Mân mê giữ từ nụ hôn , ánh mắt
Lại một màu trăng thu thanh mát
Ai uống trà? ai sẽ hát cùng em?
Em vẫn võ vàng trăn trở mỗi đêm
Gom kí ức từ hai ngày hôm đó
Đêm lại bắt đầu bằng chênh chao nỗi nhớ
Em ép mình mơ gió để tìm anh!
Vịn một câu thơ (*)
Ta phải vịn vào bao nhiêu bài thơ nữa
Mới khỏi ngã lòng vào những uẩn ức hôm nay?
Ta vừa mới buông Người chưa đủ tỉnh một cơn say
Người lại chẳng vì ta mà để tang tình yêu
dù tình yêu của ta đã quá kỳ đáo hạn
Chẳng ai tin sau tình yêu sẽ có một tình bạn
Dù thiên hạ vẫn leo lẻo với nhau rằng hãy làm bạn khi không thể đi tiếp quãng đường yêu
Người đã hứa hẹn, nói những lời thương với ta quá nhiều
Mà trái tim ta, thèm khát bao nhiêu cũng không đón nổi
Ta nói với Người rằng tình yêu không có lỗi
Người và ta cũng không có lỗi
Chỉ là có những thứ không thuộc về, không khớp, có vậy thôi
Ta chẳng còn yêu Người nhiều như ngày xưa ấy xa xôi
Nên sau khi cạn ly cafe
Người có thương ai, yêu ai, chiều ai..ta cũng không cần phải biết
Nhưng giá mà ta có thể như Người ngày xưa, bỏ đi là biền biệt
Thì bây giờ đã có thể vô tâm
Ta chẳng còn yêu Người nên chắc chắn chẳng ghen tuông
Nhưng vô tình thôi, lại phát hiện ra Người chẳng thuỷ chung như vẫn nói
Chẳng giữ được bí mật và những thứ riêng nhau (dù có là lầm lỗi)
Người tự tát vào mặt mình ôi , xin lỗi) một cái thật là đau
Ta cãi nhau với đám hoa loa kèn vì chúng dám bảo Người sẽ chẳng buồn và tiếc một chút nào đâu
Vì Người đã tặng hoa hồng yêu thương cho một người đàn bà khác
Cả những thứ trong những chuyến đi dài ngày công tác
Mà thật nhanh là, Người đã có vị trí để lưu kho
Hộp Chocolate cười lăn lộn rằng ta thật hồ đồ
Tin gì những phù du ấy?
Bàn phím mọi bận im re
nay thủ thỉ với ta rằng hãy vịn câu thơ mà đứng dậy
Tha thứ cho một người ta từng tin nhất
vì đã trót dối gạt ta
Có lẽ ngày mai ta sẽ lại mua hoa
Hồng, ly, thạch thảo…hay bất kỳ loại hoa nào đấy
Rồi , buồn vui thì lại tiếp tục làm thơ để những khi ngã lòng thì vịn câu thơ mà đứng dậy
Họ làm gì , chăng nữa, cũng kệ thôi ./.
Nguyễn Trà My.
(*) Mượn ý cố nhà thơ Phùng Quán.