Vay/trả
Tôi/Em
Người ta vẫn hay nói về những mối nhân duyên giữa ta với người, người với ta bằng một chữ NỢ. Nợ thì phải trả. Đã vay nhau bao nhiêu kỉ niệm, bao nhiêu tình thì phải trả bằng hết, cho nhau.
Trả những tóc, mắt, môi đã in sâu vào thương nhớ, oán hờn.
Trả những khung trời đầy bóng nhau, đầy kỉ niệm về nhau
Ngồi "điểm mặt" bao nhiêu thứ phải trả, mà cay đắng hỏi rằng "em trả gì cho năm tháng tôi riêng", hỏi là để xót lòng phải trả cho người biết bao kỉ niệm, mà chính ta, cũng quá nhiều nuối tiếc.
Bài thơ nhiều ý hay, tôi thích câu đầu tiên, tôi thích "những con đường chay tịnh tiếng rơi im"
UYỂN DI