Vĩnh biệt, Cocaine.

06 Tháng Tư 201512:00 SA(Xem: 4967)
Vĩnh biệt, Cocaine.

 

Đêm qua, tôi mới thắp nén nhang thứ hai cho Cocaine nơi thùng gỗ nhiều ngăn, do đôi tay diệu dụng của Bảy, đóng theo gợi ý của T., cho tôi cất, chứa đồ vẽ. Tôi chọn nơi này thắp nhang cho Cocaine vì ngăn cuối cùng của thùng gỗ ba ngăn ấy, là chỗ ở sau chót của Cocaine, trước khi giã từ đời sống.

Nhìn cây nhang cháy nhanh vì gió khuya thổi mạnh, tôi nói thầm với Cocaine (người bạn nhỏ của gia đình chúng tôi):

“ ‘Em’ đi bình an. Bố mừng em sớm trả dứt nghiệp. Bố tin khi em trả xong những ác nghiệp khiến em bị đọa vào hàng súc sinh. Em sẽ trở lại kiếp người, nếu không được làm kiếp chim, (như bố hằng cầu nguyện, mơ ước cho chính mình)”.

Trước khi trở lại chiếc ghế thấp kê sát tường, cạnh thau nước uống của Cocaine, tôi nói thêm:

“Bố mới có kết quả CT Scan… Bác sĩ nói…! Bố nghĩ, chắc không lâu, chúng ta sẽ gặp lại nhau đấy, em à!”

(“Em” là chữ T. dùng để gọi Cocaine, Chí Phèo, Logan (ba thành viên của gia đình chúng tôi) mỗi khi T. muốn nhắc Orchid làm gì đó, cho chúng).

Không biết gió khuya hay do mặc phong phanh, tôi nghe hơi lạnh đột ngột chạy dọc hai cánh tay, ngược lên má. Tôi đặt tay lên thùng gỗ, như đặt tay lên đầu Cocaine:

“Mọi người đã đi ngủ. Nhưng cách gì, cuối cùng, họ cũng sẽ như em, như bố thôi. Chúng ta sinh ra, rốt ráo, chỉ để sống trả nghiệp. Chờ cái chết! Dù súc sinh hay con người thì, cũng chẳng thể nào khác hơn được, em à…!!!"

 

Tôi không nhớ chính xác ngày Cocaine trở thành viên của gia đình chúng tôi. Chỉ nhớ, đó là thời gian tôi và T. phân vân không biết có nên nói thật với Orchid rằng, Xù (một người bạn nhỏ khác của gia đình chúng tôi) đã bị xe cán chết? Hay cứ để Orchid nghĩ rằng Xù đi lạc, bị ai đó bắt mất?

Nhưng khi thấy nhiều ngày liên tiếp, Orchid cứ lang thang đi dán giấy xin chuộc Xù, với ảnh Xù hân hoan, trẻ thơ ở gốc cây, cột đèn, ngã tư gần nhà rồi, xa hơn…, T. bàn:

“Chắc phải nói thật với con thôi, anh à”.

Tôi gật đầu.

Orchid vật vã. Khóc. Bỏ ăn.

Giữa tâm bão, Cacaine, mới mấy tháng tuổi, như cục bông gòn bự, được rước về gia đình chúng tôi.

Tôi nhớ lúc đầu, trên giường, trong nước mắt, Orchid khăng khăng xua, đuổi Cocaine. Tuy nhiên, có dễ vì mới bị dứt khỏi vòng tay của mẹ, nên dù bị xô, đuổi, Cocaine vẫn nhào vào lòng Orchid, tìm hơi ấm…
Cuối cùng Cocaine được chấp nhận. Và, tên Cocaine được khai sinh từ đấy, bởi Orchid.

Tôi nghĩ, Cocaine ở với gia đình chúng tôi cũng phải trên, dưới mười năm, trước khi vĩnh viễn chia tay chúng tôi, một ngày sau lễ Độc Lập Hoa Kỳ.

Đó là buổi chiều, khi đang viết bài, T. ghé tai tôi:

“Đã chích thuốc cho Cocaine rồi!” Và ra dấu bảo tôi im lặng.

Tối đó, khi mọi người đã vào phòng riêng, ngưng công việc, tôi ra nhà “Lưu Niệm” thắp một nén nhang, thông báo cho mẹ tôi và, Huyền Châu tin: Cocaine không còn nữa!

Tiện tay, tôi đốt thêm một nén nhang khác, cắm nơi thùng “đồ vẽ” cho Cocaine.

Tôi tần ngần không biết nói gì với em. Tâm trạng tôi lúc đó, trống rỗng. Dường có điều gì, thẳm sâu, mênh mang hơn nỗi buồn!?!

concaine_ghe-content
Cocaine chỉ thích ngồi trên ghế

Ngồi xuống chiếc ghế thấp, tôi chợt nghiệm ra sự bất thường trong mấy đêm cuối cùng của người bạn nhỏ…

Tôi nhớ, sinh thời, Cocaine không thân thiện với tôi như Chí Phèo. Ngay cả sau trận “tử chiến” với mèo hoang, bị mù hai mắt, Cocaine cũng không cần tôi. Có thể, như Orchid thường nói, tuy Cocaine là súc vật, nhưng Cocaine lại không sinh hoạt, phản ứng bầy đàn, như đồng loại.

“Con nghĩ, kiếp trước, ngay kiếp trước đây thôi, Cocaine là người bố ạ”.
Orchid có lý! Chưa bao giờ tôi thấy Cocaine tranh ăn với bạn. Cũng chưa bao giờ tôi thấy Cocaine bạ đâu nằm đó, giống như Chí Phèo, Logan. Ngay khi đã mù hai mắt, người bạn nhỏ của chúng tôi vẫn luôn tìm một vị trí cao hơn để nằm / ngồi. Thấp nhất là mấy tấm thảm. Cao hơn là ghế hoặc, mấy khúc cây T. na về làm ghế…

Nhưng, bức ảnh Cocaine không biết ai chụp (T. hay Orchid?) mới thực sự khiến tôi hoang mang, ngơ ngẩn.

 

cocainethisi_2-content-content

Đó là bức ảnh người bạn nhỏ của tôi tì… hai “tay” lên gờ cửa sổ: Cô đơn. Tư lự. Lạc lõng. Hướng vào khoảng trời mung lung. Bất tận. Hay em đang tưởng, vọng một tiền kiếp nào?

Tôi không biết! Chỉ tự hỏi, phải chăng vì bức ảnh này của Cocaine mà, tôi thấy tôi gần Cocaine hơn những người bạn khác của em?

Tôi nhớ, tôi đem Cocaine vào trong thơ, văn của tôi nhiều lần; tới độ Orchid phải hỏi, sao không thấy tôi nhắc tới Chí Phèo… Khi Chí Phèo gần gụi tôi nhất. Tôi lúng túng, không tìm được câu trả lời.

Hôm nay, ngồi đây, trước bàn máy, tôi chợt hiểu, dường như hình ảnh Cocaine khiến tôi liên tưởng tới tôi: Thơ ấu.

Tôi nhớ, vì bàn tay bị tật bẩm sinh, nên tuổi thơ của tôi là một tuổi thơ đìu hiu. Không bè bạn. Không thú vui! Không nắng / gió.

Những ngày mưa Kim Bảng, những năm tháng Hà Nội (từ phố Phúc Kiến, về tới phố Huế rồi, Triệu Việt Vương), đấy là những ngày mưa, khi tôi không thể tựa cổng, thả tâm hồn mình vật vờ trôi theo cảnh vật… Tôi cũng tì tay lên cửa sổ, nhìn những hạt mưa nối vai nhau, làm thành những giải lụa bập bềnh nỗi buồn mắt lưới, vây kín đời mình..

 

chisen-dtl-content
Chị Sen và Du Tử Lê (Hà Nam, 1999)

Những ngày mưa ở Kim Bảng, Hà Nam, tôi cũng không có được cái thú tắm mưa, như những đứa trẻ con khác. Chị Sen không thể theo tôi dầm mình trong mưa. Thản hoặc, tôi được thả những chiếc thuyền giấy cho chúng băng băng trôi theo dòng nước xiết, về cuối sân; trước khi vượt qua ngưỡng cửa chính, trôi vào lòng đường, xuôi theo thác nước nhập vào sông Đáy. Hoặc chúng bị tấp, kẹt đâu đó. Rồi chìm. Không dấu vết.

 

Khung cửa sổ những ngày mưa, cũng theo tôi vào tới Đà Nẵng, Hội An, rồi lại Đà Nẵng; trước khi tôi và chúng, theo gia đình di cư vào Saigon.

Nhưng ở đâu, cách gì thì, những ngày mưa, cũng chỉ cho tôi khung cửa sổ nhỏ, nhìn những hạt mưa nối vai nhau, làm thành những giải lụa bập bềnh nỗi buồn mắt lưới, vây kín phận mình.

cocaine_vong
Và thích nằm võng

Tôi thấy tôi gần với Cocaine ở dài đẵng một tuổi thơ cô độc ấy. Tôi thấy tôi gần với Cocaine ở chỗ không biết (không dám) bày tỏ lòng mình, với ai!.

Những ngày mưa tôi mong có mẹ bên cạnh. Nhưng ngay cả khi tôi đã được ngồi trong lòng bà, tôi cũng không dám nói điều gì với bà! Tôi thấy, cũng như tôi, đó là những giờ phút thảnh-thơi-hiếm-hoi-miễn-cưỡng của mẹ tôi. Nhiều phần, có thể, mẹ tôi cũng chợt nhận ra sự cô độc của bà, khi thầy tôi qua đời, lúc bà còn quá trẻ! Tôi mơ hồ hiểu rằng, mẹ tôi cũng có những khung cửa sổ, riêng, để thấy những hạt mưa nối vai nhau, làm thành những giải lụa bập bềnh nỗi buồn mắt lưới, vây kín phận bà!

Mẹ tôi từ trần từ cuối năm 1989. Nhưng, như niềm tin của NL. Vỵ thì, dù đã trên hai mươi năm, mẹ tôi vẫn còn đâu đây! Bà không đành lòng bỏ tôi: Đứa con tượng trưng cho tất cả mọi bất trắc đời thường, trong mắt bà. Chính bà đã bảo bọc, che chắn mọi giống bão cho tôi. Vỵ nói thế.

Vỵ nói, đó là một trong những điều chúng ta không thể hiểu được: Mối tương quan bí ẩn, thiêng liêng giữa người chết và kẻ sống.

Hôm nay, ngồi đây, trước bàn máy, tôi không biết có một tương quan bí ẩn nào không, giữa tôi và Cocaine?

Chỉ nhớ, ít ngày, trước khi người bạn nhỏ không ở thêm nữa với chúng tôi, những khuya khoắt, khi ra sân sau, hút thuốc, Cocaine bất ngờ liên tiếp tìm tôi.

Thoạt tiên, tôi nghĩ Cocaine khát nước. Vì mù, đi lầm chỗ! Tôi đẩy Cocaine về thau nước, ngay bên cạnh. Nhưng không! Lần nào, Cocaine cũng vói cả hai “tay” lên đùi tôi. Tôi nghe được sức nặng của thân thể em và, luôn cả sức nặng của sự cương quyết từ đôi mắt bị mù đã lâu của em nữa.

Tôi nghĩ, hay Cocaine khó ngủ, cần gãi? Cần vuốt ve? Với điếu thuốc trên tay, tôi gãi đầu, gãi lưng cho Cocaine. Bình thường, Cocaine không chịu được khói thuốc. Cocaine khịt mũi, lắc đầu, dò dẫm, chệch choạng lảng xa tôi...

Tôi không biết tại sao, những lần đó, tôi không tự hỏi, vì đâu, Cocaine lại tìm tôi? Vì đâu Cocaine cương quyết chồm lên tôi, chịu đựng khói thuốc, chỉ để nhận ở nơi tôi, những vuốt ve, những cái gãi đầu, gãi lưng, Cocaine vốn nhận được rất nhiều từ T., từ Orchid.

Hôm nay, ngồi đây, trước bàn máy, tôi chợt thấy, dường không chỉ con người mà súc vật, (những sinh vật hữu tình), cũng linh cảm được cái chết khi nó bước lại gần chúng.

(Như Tề Thiên, trước khi chết, dù chẳng có lý do bất thường nào, cũng đòi tôi phải bế lên, bằng được. Tề Thiên chờ tôi rung đùi, như dỗ em vào giấc ngủ… Trước khi Tề Thiên thực sự tìm vào giấc ngủ muôn đời, không dậy nữa!!!)

cocainebe-content
Cocaine và Orchid

Bây giờ là 10 giờ đêm. Vài tiếng nữa, trước khi đi ngủ, tôi sẽ thắp cho Cocaine nén nhang thứ ba. Tôi sẽ nói thầm:

“Cocaine, đừng buồn! Bất cứ ai, cũng đều có cho riêng mình một khung cửa-sổ-định-nghiệp. Dù thành hay bại, khổ đau hay hạnh phúc, chúng ta cũng vẫn bị đóng khung trong chiếc cửa-sổ-nghiệp-lực ấy.

“Bố nghĩ, nếu em không bị mù cả hai mắt, có thể em sẽ sống lâu hơn. Nhưng để làm gì Cocaine? Một khi chúng ta, dù thuộc hàng súc sinh hay con người thì, cái chết cũng vẫn là điều chắc chắn nhất, công bằng nhất mà, chúng ta có được. Thêm nữa, cũng chẳng có gì bảo đảm, kẻ vắn số đã không may mắn!?! Theo bố, vấn đề là em đã được giải thoát khỏi ràng buộc của khung cửa nghiệp lực. Để từ đấy, em bay lên. Như chim. Hay, em sẽ trở lại kiếp người, như đã.

Và, bố cũng thế. Một ngày nào, chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi! Cocaine à!.!

Du Tử Lê,

(Garden Grove, July 09-2014)

 

Ý kiến bạn đọc
23 Tháng Bảy 20147:00 SA
Khách
Dạ con rất xúc động vì bài viết này. Với bất kỳ sinh thể nào sống bên cạnh chúng ta, mà mất đi, thì luyến tiếc vô cùng, về khoảng thời gian cũ đã qua, cũng như khoảng thời gian mới - chưa đến. Chúc em đi bình an.
22 Tháng Bảy 20147:00 SA
Khách
“Bố nghĩ, nếu em không bị mù cả hai mắt, có thể em sẽ sống lâu hơn. Nhưng để làm gì Cocaine? Một khi chúng ta, dù thuộc hàng súc sinh hay con người thì, cái chết cũng vẫn là điều chắc chắn nhất, đồng đều, công bằng nhất mà, chúng ta có được. Thêm nữa, cũng chẳng có gì bảo đảm, kẻ vắn số đã không may mắn!?! Theo bố, vấn đề là em đã được giải thoát khỏi ràng buộc của khung cửa nghiệp lực. Để từ đấy, em bay lên. Như chim. Hay, em sẽ trở lại kiếp người, như đã.
Và, bố cũng thế. Một ngày nào, chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi! Cocaine à!


Em thích đoạn này ...
22 Tháng Bảy 20147:00 SA
Khách
Cầu mong em đi trong bình an và thanh thản ...
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
24 Tháng Năm 202312:00 SA(Xem: 7197)
Hôm nay, cách nửa vòng trái đất, dù không hứa với ai, nhưng tôi biết, tôi sẽ nhớ (mãi nhớ) một phần đời chúng tôi, đã tháp nơi cây xà cừ “trấn môn” ngôi nhà 39 Lý Quốc Sư.
19 Tháng Năm 202312:00 SA(Xem: 4425)
Cùng với những vòng lăn cuối cùng xuống đáy vực 2010,
22 Tháng Tư 202312:00 SA(Xem: 8267)
Vấn đề là khi sống, chúng ta có dám tách khỏi nguồn, thoát khỏi dòng, chọn lấy cho mình, đường bay độc lập?
18 Tháng Tư 202312:00 SA(Xem: 16763)
Nhưng điều gì đã xẩy ra giữa Nguyên Sa và Sáng Tạo, khiến nhà văn Mai Thảo không che dấu bùi ngùi trước sự kiện tác giả “Thơ Nguyên Sa” chấm dứt cộng tác với Sáng Tạo.
07 Tháng Mười Hai 202212:00 SA(Xem: 5957)
Khi tôi tỉnh dậy, nắng đã òa, vỡ. Tôi không thể biết đích xác bình minh nứt vỏ từ lúc nào; chỉ trực cảm, đã lâu, dường rất lâu, tôi mới lại có một buổi sáng dậy muộn
07 Tháng Chín 20229:13 SA(Xem: 2354)
Hôm mới về đây, tôi thù ghét Túy vô cùng. Tôi nhớ mãi ánh mắt ra điều kẻ cả, đàn anh của hắn, nhất là giọng nói kênh kiệu.
20 Tháng Bảy 202212:00 SA(Xem: 5752)
Thưa chị Kim Huệ, chị hãy hãnh diện, có một người chồng, như Nguyễn Hữu Khang.
22 Tháng Sáu 202212:00 SA(Xem: 7668)
Bạn tôi nói, bạn tôi muốn thay hai chữ “đời sau” bằng “làm thơ”. Bạn tôi giải thích với hai chữ này, bạn tôi tự nhủ, bạn tôi cũng đã vừa…“làm thơ” trong hoàn cảnh đang mê mê với công việc của mình!!!
22 Tháng Sáu 202212:00 SA(Xem: 8112)
Pleiku, với tôi, chính là thành phố tự thân, có được cho riêng nó, cái nhan sắc đằm thắm. Kín đáo ấy. Mặc dù dư luận hay thành kiến, từng ghi nhận đó là nơi lưu đầy của những người kém may mắn.
05 Tháng Chín 20211:09 CH(Xem: 2569)
Một lần nữa, Chí Phèo, cho tôi được chúc: “Em đi bình an. May mắn”!!!
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17044)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12262)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 18992)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9173)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8344)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 610)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 983)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1172)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22466)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14003)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19180)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7899)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8817)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8502)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11064)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30718)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20818)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25516)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22912)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21734)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19791)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18057)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19255)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16924)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16116)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24508)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31958)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34936)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,