Buổi sáng loang dần Trên nấc thang cao nhất Mặt trời cười thoả mãn Không còn len lỏi vào bóng những tàng lá đang đổ dài Cũng không thể nhìn chúng ta qua những khoảng trống nhỏ cánh hoa tím Những cặp hoaTử Uyên Ương Đong đưa cợt tình cho đến khi nắng chỉ còn là những đốm Lỗ chỗ. Im lặng. Trên thềm Nơi chúng ta vừa đủ một vệt sáng cho ánh nhìn Em thấy anh Tiếng nói đậu mong manh Trên miệng tách cà phê Chúng ta nói về một mùa đông đang dần qua, về một con bệnh còn ở lại, về con gió thanh tân mùa xuân chưa tới Em. Con chim nhại hót bằng tiếng rơi của nụ cười anh Tiếng vang rất trong của chiếc thìa buông vội vàng trên mặt gương Em không nghe tiếng nói nào nữa dưới bóng rợp những cánh lá Ngày rớt xuống, im, bất ngờ như thể cơn mưa chợt tạnh Thềm im lặng như những cánh hoa mắc cở vừa khép Những chiếc lá nhỏ như mắt em, là anh đang nói khẽ Bóng tối ấy sẽ không ngần ngại Nói những điều bí mật Và em sẽ không nhìn thấy anh Chúng ta sẽ chẳng nhìn được nhau Khi khoảng cách gần như thế Kể cả mầu son môi và nỗi im lặng của em,
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-260-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Khi gặp Bùi Xuân Phái, thấy nhau, chúng tôi cùng bùi ngùi. Chúng tôi không nói được với nhau một lời nào!.! chỉ nhìn nhau. Mặc cho những giọt mắt già nua, hiếm hoi, lặng lẽ chảy…
Tôi mượn câu thơ kết trong bài 'Đêm, nhớ trăng Sài Gòn' của Du Tử Lê để làm tựa cho bài viết này, bài viết về ông: Du Tử Lê - một nhà thơ có tầm ảnh hưởng lớn đối với văn chương Việt Nam.
A Lê, sáng nay Sài Gòn mưa nên khá buồn, em cũng vừa đốt thêm cho anh điếu thuốc. Ngày mai ở Cali là ngày giỗ đầu, mộ anh chắc sẽ nhiều hoa và khói ấm.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.