“Bố nghĩ, nếu em không bị mù cả hai mắt, có thể em sẽ sống lâu hơn. Nhưng để làm gì Cocaine? Một khi chúng ta, dù thuộc hàng súc sinh hay con người thì, cái chết cũng vẫn là điều chắc chắn nhất, đồng đều, công bằng nhất mà, chúng ta có được. Thêm nữa, cũng chẳng có gì bảo đảm, kẻ vắn số đã không may mắn!?! Theo bố, vấn đề là em đã được giải thoát khỏi ràng buộc của khung cửa nghiệp lực. Để từ đấy, em bay lên. Như chim. Hay, em sẽ trở lại kiếp người, như đã.
Và, bố cũng thế. Một ngày nào, chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi! Cocaine à!
Em thích đoạn này ...
*Cầu mong em đi bình an