Tôi,
người sinh ra sau 1975, tôi, chưa trải nghiệm những phút giây oai hùng lẫn bi tráng, tôi, chưa sờ nắm được tình cảm của những người lính trong chiến tranh, tôi, chưa tận mắt chứng kiến những cái chết tức tưởi, nóng hổi trên tay, tôi, giờ đây, đang du hành cùng với người tiền bối đến nơi
những đồng đội của họ ngã xuống, nhưng không được vinh danh, "đời đời nhớ ơn", tôi, sẽ cảm nhận được sự cô đơn của người còn lại.... Tôi... hôm đã đến đây, dưới chân núi Ngỗng, Phan Rang. Nơi đây, là mồ chôn tập thể của những người con Việt, họ đã ngã xuống khi VNCH thất thủ Ninh Thuận, xác đã được chôn vội vã. Còn lại đây chỉ mỗi một miếu thờ và dăm ngôi mộ gió đã được đồng đội của họ tự đóng góp và tự đắp lên. Còn đây, bóng dáng của 3 người bạn còn sống sót, mỗi người mỗi hoàn cảnh, nhưng, hàng năm họ vẫn đến viếng, đốt nén nhang như một lời thăm hỏi. Tôi, chứng kiến cảnh xúc động, bịn rịn của người còn lại châm những điếu thuốc, rót từng ly rượu mời những người bạn như họ đang sống, đang trên chiến hào, chứng kiến cảnh họ nói chuyện với người đã khuất như họ vẫn quanh đâu đây. Tôi, lắng nghe những mẫu chuyện của những người đồng đội,
hàng năm vẫn miệt mài đi tìm tung tích của những người ngã xuống nhưng vẫn còn vất vưỡng đâu đó, để quy tập lại ở Trảng Bom, Đồng Nai.
Có lẽ, trong cuộc chiến tranh này, không có bên nào là chiến thắng, chỉ còn
lại sự mất mát vô cùng lớn của người Việt, bên thắng hay bên bại, có lẽ, tình cảm của họ dành cho đồng đội cũng giống nhau.
Phan Rang, tháng 8/2014.
Nguyễn Bá Tuệ