Con trai yêu quý, chỉ mấy hôm nữa thôi, thằng con bé bỏng xấu xí (do sinh thừa tháng) của ba đã tròn mười tuổi. Mười năm của con, nhưng với ba có thể đã dài vô tận hay cũng có thể mới ngày hôm qua thôi, ba không biết, như mơ hồ. Ba giật mình, ừ, mười tuổi, mười năm. Con có biết vì sao ba đã không viết cho con khi lên chín hay đợi đến lúc con mười một? Có lý do của nó.
Cách đây đúng hai mươi tám năm, ngày ấy, ba đúng bằng tuổi con bây giờ, năm 1986, trong không khí 'phấn khởi, phấn chấn' ở nơi một làng quê 'chó và gà phải mang dép trong những ngày hè và những đêm đông' hưởng ứng lời kêu gọi của ông 'NVL', với Đại hội VI của Đảng CS, cho phép mở cửa đối với nông nghiệp hay nôm na là ruộng đất, trâu bò được chia cho nông dân.
Thời điểm ấy, ba cũng bằng con bây giờ, ba đã chứng kiến mấy đêm liền, ba mạ của ba (tức ông bà nội của con) thao thức không ngủ, tranh luận về tương lai của gia đình, tương lai của con cái.
Ngày ấy, những người lớn như ông bà nội con cũng như những thằng trẻ ranh như ba cũng hồ hởi lắm, cũng tin tưởng vào một tương lai sáng láng lắm. Mọi người như vỡ òa khi nghĩ đến một bữa ăn nhiều cơm ít sắn độn, một ngày tết có được bộ áo mới để thức dậy lúc gà mới gáy để khoe xóm làng.
Ba mươi năm sau, hôm nay, ba thay vào vị trí của ông nội, con thay thế vị trí của ba. Hàng đêm, ba vẫn thao thức, mất ngủ để suy nghĩ về mánh mung, kiếm chát để lo cho tương lai gia đình, lo cho con. Nhưng, con trai, thời điểm của con với ba không còn được diễm phúc như thời của ba với ông nội. Mọi thứ như đỗ nát, xuống cấp, lưu manh giật dọc dối trá đã lên ngôi, ngự trị, cả ba và con không có không khí hồ hởi nữa. Đổi lại là một không khí đầy bi quan, trơ trụi.
Con trai, mãnh đất chữ 'S' này đã quá nhiều voi nhưng trời không còn sinh thêm cỏ. Thế hệ của ba, đã từng sống bằng niềm tin, bằng những ảo vọng. Nhưng với thế hệ của con, đã không còn diễm phúc đó nữa. Vậy từ bây giờ, cột mốc mười tuổi, con phải cứng rắn hơn, con phải tập đương đầu với bảo táp (mạnh cấp mấy ba cũng không mường tượng được).
Ba đã ganh tỵ với ông nội con vì ít nhất ông vẫn đã từng có những giấc mơ đẹp cho ngày mai. Với ba thì không, vì ba biết chắc rằng, ở nơi đây, giấc mơ sẽ không bao giờ thành sự thật.
Ba của con.
SG tháng 9 năm 2014.
Nguyễn bá Tuệ