(cho Vũ Ngọc Giao)
"Trăng muôn đời võ vàng rải sáng những âm ru
phủ mịn hồn ta đổ nát
Ta suốt đời đi lạc giữa mông lung khôn cùng
dưới vầng trăng bao dung"
rơi theo tiếng đàn
ngày gió lạc
câu kinh ngửa hồn níu với
rời tay cho những cơn mơ nhập nhòa úp mặt
trong ta bóng thú mịt mù
đêm cuồng nộ băng mưa
dội lên cánh rừng đẫm màu trăng huyết
trinh tiết tuổi trẻ hay nước màu của cành lá chết
ta thấy những vết thương giam cầm
đêm rỉ giấc lộng cuồng thức dậy
con thú băng rừng chạy trốn
câu kinh buông theo mưa
âm buồn cứa cổ
cánh rừng đổ bung tiếng đàn vuốt thú
rạch xé bóng trăng vấy máu
nhỏ lên nhau những giọt giam cầm
ta ơi muôn đời
con thú bị thương tìm về trong vọng tưởng
mường tượng bóng mình riết róng tru trăng ...
HDP
Gửi ý kiến của bạn