(Tiếp theo và hết)
Kỷ niệm như một vết son buồn thời thiếu nữ, của Nguyễn Thị Nga My, một lần nữa thức giấc trong tác giả, nhiều chục năm sau, ở xứ người, khi Nga My gặp lại Trịnh Công Sơn ở Montreal, Canada:
“Tôi vẫn tiếc là khi từ giã Saigon vào tháng 4, 1975, tôi đã không mang theo tập nhạc mà S. đã dành tặng cho tôi để thỉnh thoảng tôi hát lại những bài hát mà tôi vẫn thường yêu thích! Có một dạo, ở Montreal, chị KM của tôi có nói: 'Cô Tâm, em gái Sơn, thường hỏi thăm em và khi nào em qua đây chơi thì cho cô ấy biết, cô có ý tìm em.’ Vào một buổi tối cuối hè 1992, khi chúng tôi (bạn trai của tôi và tôi) trở về nhà thì nghe máy thâu âm giọng nói quen thuộc của S.: 'NM nhớ gọi cho S. ở số phone... Chúc NM hạnh phúc!' Tôi rất vui mừng khi nghe được giọng nói quen thuộc của S. Tôi tự hỏi: 'Có lẽ S. hết giận mình rồi, S. đã trở lại vui vẻ?' Người bạn trai của tôi rất ái mộ nhạc của TCS; và chúng tôi đi thăm S. ngay vào sáng ngày mai. Gặp lại S., tôi thấy S. ốm và già đi nhiều (...).
“Ở Montreal, S. có một người bạn rất thân là anh Ngô Văn Tao. Họ có thể xem như hình với bóng. Có phải chăng sự tương đồng đó là do sự trùng hợp của hai tâm hồn đồng điệu, họ đã gặp gỡ nhau trong tình người và tình đời?! Anh Quế rủ S. và tôi đi bờ hồ ở một nơi xa vắng. Chiều trưa hôm đó, mặt hồ thật đẹp và phẳng lặng. Nước hồ trong mát, anh Quế và tôi bơi lội thỏa thích, còn S. chỉ ngồi trên bờ hồ đọc sách, vai lại khoác một chiếc áo len. S. vẫn say mê đọc sách, cũng như ngày nào ở Đà Lạt. Có lần S. đem hai cuốn sách đến cho tôi và nói: 'Nếu NM không đọc hai cuốn sách này thì xem như mất nửa đời người!' Đó là cuốn Udomo, một vòng hoa cho người cách mạng (Peter Abrahams) và Alexis Zorba, con người chịu chơi (Nhà văn Hy Lạp Níkos Kazantzákis)...” (ĐHTK, tr. 93 & 94)
Ở một đoạn khác, cũng từ hồi ức những ngày Nga My gặp lại người nhạc sĩ từng ngỏ ý xin cô một đứa con, lúc hai người đều còn khá trẻ, Nga My viết:
“...Ở Montreal, tôi gặp lại Khánh Ly cũng từ Mỹ qua thăm S. Khánh Ly bao giờ cũng có mái tóc dài mượt mặc dù sau này chị đã lớn tuổi. Trong một bữa trưa tại phòng ăn nhà Tâm (em gái TCS), KL nói với mọi người:
‘- Mai thường hay nói với chồng Mai là Mai luôn luôn yêu anh S.
‘Tôi nghĩ Khánh Ly nói yêu có nghĩa là thương như yêu cha mẹ, yêu thầy cô, yêu bạn bè. Còn tôi thường hay nói yêu là tình yêu giữa trai gái hay là một cái gì tượng trưng và tổng quát như tình yêu quê hương, tình yêu bạn bè, tình yêu nhân loại v.v... mà tình yêu hay giữ kín, còn tình thương thì dễ dàng công bố v.v... Khánh Ly nói tiếp:
'- Anh S. không bao giờ chạy theo ai mà chỉ có các cô chạy theo anh S. mà thôi.
“Tôi vụt miệng nói:
'-Thế cũng không phải, vì có một lần ở Đà Lạt, S. đã trách My là: 'Nếu My thương S. hơn thì My đã đi xuống phố cho S. bắt gặp; S. đã tìm My khắp nơi mà không tìm ra My!’
“Tôi thấy vẻ ngỡ ngàng trên nét mặt của S., S. lộ vẻ lung túng như gợi lại dĩ vãng và S. nhìn tôi nói:
“- Moa quên mất!
“Tôi không nhìn vào phản ứng của
những người khác sau câu nói của tôi vì tôi đang để ý đến S., hình như không
nghe ai phát biểu một ý kiến gì! (ĐHTK, tr. 102, 103)
Khép lại tuyển tập phần thứ hai trong ĐHTK, tác giả cho biết:
“Sau khi S. mất, tôi được bạn bè cho biết họ đã hỏi S. trong những năm cuối đời khi S. đau nặng, họ muốn biết rõ bài nào S. viết cho ai. Họ mới biết cô thì được xem như gió, cô thì nắng, cô thì tóc, cô thì dòng sông, cô thì nụ hồng, cô thì bống, cô thì mùa thu, v.v... Tôi được xem như gió và hoa vàng. Bài đầu tiên 'Tạ Ơn' S. đã viết, ‘Em ra đi như một thoáng gió thầm, để lại đây thành phố không hồn.’ Có lẽ là gió, nên tình này thoảng qua rất mau và đó là tình vu vơ, sao ta lại muộn phiền chứ! Còn gọi là 'Hoa Vàng' vì tôi đã lớn tuổi, xem như 27, 28, gần 30 tuổi rồi, chứ gì!” (ĐHTK, tr. 111)
Tuy nhiên, thực tế đời thường lại không nâng niu giai nhân, người được ví như “gió,” như “hoa vàng” giữa quảng trời âm nhạc tài hoa Trịnh Công Sơn - - Mà, bản chất đố kỵ của định mệnh tàn khốc, đã hiện nguyên dạng ngạ quỷ, giáng những đòn thù tưa máu xuống đời “gió,” đời “hoa”! Phải chăng, đó là màn cuối của bi kịch một kiếp “hồng nhan đa truân”? Đấy là nội dung của Tuyển tập phần ba, tựa đề “Cánh Hoa Trước Gió” của hồi ký Nguyễn Thị Nga My.
Ở tuyển tập phần thứ ba này, tác giả đã phân thân từ “một trong bốn huyền thoại nhan sắc, một thời vàng-mười, giữa rêu phong, cổ tích Huế,” thành nhân vật tên Sao - kể lại những cảnh đời địa ngục của mình. Những kể lại, ở trên và, rất xa tưởng tượng của người đọc. Tôi không nghĩ mình nên ghi lại ở đây, dù chỉ là tóm tắt! Tôi muốn dành quyền cho độc giả bước cùng tác giả, đi lần xuống, từng tầng địa ngục trần gian. Mà, nơi địa tầng cuối cùng, là nỗi xót xa khi Nga My cho thấy, chẳng những cô bị “tật nguyền” thể chất mà, còn bị “tật nguyền” cả tinh thần nữa.
Tôi chỉ xin ghi lại ở đây, những dòng chữ cuối của tuyển tập phần thứ ba, “Cánh hoa trước gió,” cũng là những dòng chữ cuối của Hồi Ký ĐHTK, như tiếng kêu thương của một loài chim quý, hay tiếng rụng vô thanh của âm bản một cánh hoa đời, kiếp:
“...Tưởng cũng nên nêu lên ở đây, vào mùa Xuân năm 1993, khi Sao được 52 tuổi, nàng bị một tai nạn lớn ở đầu (do sự vô ý của một người bạn đang tập đánh mạnh quả đấm vào bao cát) làm nàng bị méo mặt mày, trở nên già nua và sức khỏe bị yếu hẳn lại. Bạn bè trông vào và không nhận ra được nàng vì nàng đã thay đổi quá nhiều. Vì não bộ là trung tâm của sự sống, Sao không còn được khỏe mạnh và vui vẻ như xưa, nàng chỉ muốn yên tĩnh một mình và xa lánh những nơi phồn hoa đô hội. Có lẽ cũng vì tai nạn đó mà nàng không còn muốn tiếp tục đi chung đường với Như?!
“Sao chạnh nghĩ tới thân phận mỏng manh của những người con gái bạc phước, như bèo giạt, hoa trôi... Kiếp sống ngắn ngủi của đời người...Nàng khẽ ngâm mấy câu thơ của Đinh Hùng:
Những
cánh hoa này rất mỏng manh
Ngay
mai cho gió cuốn xa cành
Và
ngày mai nữa, ‘anh’ đi dạo
Sẽ
gặp hồn tôi trên cỏ xanh.
(Garden Grove,
Tháng Bảy, 2014)