Khi tôi quay về thì bóng nắng dần phai và đã tắt. Chuẩn bị cuộc thư hùng trong tôi bỗng thành những giao cảm khổ hạnh xanh xao...Độc diễn chung riêng những hạt đời ái niệm cất dành rỏ xuống, chìm dần vào lạnh lùng vô thủy vô chung.
Phủi hai tay gương rời ảnh cũ, rệu rã khuôn mộng khuyên khuyết tuổi vừa bay.
Ngày tôi về bóng ma đầy uy lực trú thoắt diễn tiệc đêm hội hoa đăng. Dùng dằng xa xôi giữa khái niệm và thực tế, quay cuồng cả vô chừng gió !
Ngọn nến thiêng thở dài lụn tàn giã biệt, biết...có tiếc nuối khi trả hết về không ?
Âm vọng hồi kinh quạnh quẽ tôi đã về. Tâm tưởng reo thành dàn đồng ca bên mũi tên đấu trường không thừa không thải. Tôi về mộng du huếch hoang trăng loang gõ cửa, cơn đau không trở dạ tan ải mối tâm tường...
Nghe đời trôi dần sát cõi không tên.
Huỳnh Thục Oanh.