Kính chào…. Quí anh quí chị. Tôi trân trọng, ngạc nhiên và thích thú được (anh em) trao cho việc có đôi lời đón chào nhà thơ Du Tử Lê rất mến yêu, của hiện tại, chúng ta. Từ một câu thơ duyên dáng lạ lùng, nhập tâm dễ nhớ :“tôi Lê. Lê. Lê. Lê nào?”, tỏa ra, bừng tươi lên tâm tình nồng nhiệt phấn-kích chung của cả một thời.
Một thời tâm tư Người-đi, Người-đến và Người-về đều “Cũng Một Nghĩa Như Nhau”, hồn hậu quê hương ấy rung động mới mẻ trong Lục-bát Du Tử Lê và trong lòng Người-ở-lại như vẫn còn rất nhiều những gợi-cảm riêng, chung, Việt Nam.Hôm nay, ở Boston, hay ở một nơi nào đó, đất khách quê người, chúng ta đón chào nhà thơ Du Tử Lê bằng niềm vinh dự Lục-bát, bằng niềm hoan lạc “cô-dâu Ngũ Cung theo chồng Lục Bát” về miền sống động có nắng yêu thương bền lâu rực rỡ, dịu dàng, tươi tắn trái tim.Xin mời hiện-thân Lục-bát “tôi Lê. Lê. Lê. Lê nào?” Du Tử Lê bước ra chiều-hạnh-ngộ của anh, của chúng ta. Vẫn còn đây, một niềm vui tràn đầy.... … … …
Riêng,Bài-hát tôi phổ nhạc (được) vào thơ anh. Khác lạ và rất khó. Nhưng lại rất thích thú như đi rước một sứ thần Cung Việt quen thuộc từ đàng xa về. Cách nào đó, vẫn là của anh. Bởi vì, Bài-hát nên-hình nên-dạng chính do nhờ bảo chứng lòng mến yêu thơ và nhà thơ.
Cảm ơn anh nhiều, Bài-thơ-hay.
Xin gửi vào đời dễ thương hiền lành “Thư Gửi Tác Giả The Color Purple” Thơ : Du Tử Lê, Nhạc : Nhất Chi Vũ. Nhất Chi Vũ /Boston.
Tác giả viết năm 1978, sau ba năm làm ca hai, mỗi đêm khuya, khi trở về từ sở làm, ông thấy, truớc sau chỉ có một vầng trăng dõi theo lộ trình hiu quạnh của ông
Tác giả cho biết, năm 1980, không biết từ đâu, ông nhận được một bức thư viết tay của H.T., người mà ông đã phải chia tay vào những phút cuối cùng của ngày 30 tháng 4-1975, tại Saigòn.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-260-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Khi gặp Bùi Xuân Phái, thấy nhau, chúng tôi cùng bùi ngùi. Chúng tôi không nói được với nhau một lời nào!.! chỉ nhìn nhau. Mặc cho những giọt mắt già nua, hiếm hoi, lặng lẽ chảy…
Tôi mượn câu thơ kết trong bài 'Đêm, nhớ trăng Sài Gòn' của Du Tử Lê để làm tựa cho bài viết này, bài viết về ông: Du Tử Lê - một nhà thơ có tầm ảnh hưởng lớn đối với văn chương Việt Nam.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.