Nghe giấc chiêm bao
Hát anh nghe mấy mùa thu rũ cũ
có điệu buồn ru giấc chiêm bao
ngày không trắng
ngày không xanh
ngày không thẫm tím
ngày không mưa
ngày không gió ầm ào
Ừ em nói đừng lau khô dòng ướt
đêm qua bên sông cọc mạ khô rồi
ngày đuổi bắt
ngày tang tình đời thực
câu à ơi
nặng điệu lý sông trôi.
Ừ em nói ngủ đi đừng dậy nữa
con chim cánh đen đã đập cánh rùng mình
máu đã chảy loang thân chim vết ố
trăm năm
đừng
mượn câu hát phù sinh
nói anh nghe
hát anh nghe
kể anh nghe
điệu buồn ca cũ
máu chim rơi trên phiếm lục huyền cầm
người đàn bà nhếch cười trên vân gỗ
yêu như đêm
đen như đêm
sâu như đêm
màu da thịt lặng câm
anh mộng mị
anh lạc loài
anh mông muội quá sâu trên trên cơn mê ngôn ngữ
tròng mắt khô lãnh cảm những chối từ
không rung động
không giận hờn
không mỉa mai khái niệm
anh vớt trăng già,
trăng tàn,
trăng khuyết
đến hư vô.
Gọi từ giấc mơ
tôi đã kể em nghe hàng ngàn câu chuyện
chuyện cổ tích ngày xưa có công chúa dối lừa
chuyện trái tim màu úa
cả những chuyện đời được mất hơn thua.
tôi kể em nghe về những giấc mơ đêm qua
những khúc vô âm giữa đêm mất ngủ
căn phòng vắng
gió lùa thênh thang cửa
để nốt nhạc vụn rơi không một tiếng ngân.
tôi kể về một giấc mơ
có cánh rừng với những thân cây rũ chết
lộc non úa màu
dòng sông cũng úa màu
chỉ lòng người kiêu hãnh thương đau
tôi kể về một lá thư
một lời hò hẹn mùa đông
lời hẹn hò bỏ quên bên hang đá
hoa trạng nguyên bật khóc đến nao lòng.
tôi kể về giấc mơ có những có những cái rùng mình
khi nhận ra kết cục hư vô của mọi khát vọng dấn thân là có thực
dù có mang bằng lớp áo thần tiên màu biếc
thì nỗi lòng bà chúa tuyết
cũng chỉ như là ảo vọng làm người của tiên cá biển sâu...
tôi đã kể thật nhiều, thật nhiều câu chuyện
bằng những con chữ vẫy vùng tuyệt vọng
bằng những mặn mòi của hoang vu hoài vọng tình đầu
nhưng làm sao kể được sự lãng quên của mình
qua mỗi đêm thâu..?
Khúc mưa niệm câu
anh níu lấy không khí và đặt vào trong buồng phổi
đêm hầm hập trôi về từ dòng dung nham thời gian
hớp cạn anh làm anh ngộp thở
mật nắng còn loang.
đêm gọi anh dậy từ giấc mơ ban ngày
giấc mơ thấy mình không ngủ
ngoài kia dưới cội đèn vàng
đám cỏ mang trong mình chất dẫn lưu đang dần héo rũ.
khát một cơn mưa
đã lỡ trách lầm con dế bội phản bỏ quên khu vườn xanh cỏ xưa
đã lỡ trách vùng lặng im vì không còn tiếng ve vờn bầy lá cũ
để cánh phượng đau thiết tha một màu ẩn dụ
đêm mê.
ngồi với hai bàn tay khô
nhặt từng giấc mơ
có giấc mơ trinh trắng đến lạ lùng
có giấc mơ lộng lẫy như niềm hạnh phúc từ kí ức
những khuôn mặt bong ra từ giấc ngủ mỗi ngày
trôi lập lờ trên sông hay bập bùng trong lửa cháy
những khuôn mặt siết chặt anh ngợp thở
lội qua cơn nồng nả nắng mùa hè
giấc mơ mưa như một tấm gương nát vỡ
các mảnh vỡ gim sâu vào não anh
một suy nghĩ đau nhoi nhói
rằng dẫu ồn ào hay lặng lẽ
chúng ta cũng đều cô đơn lướt qua thế giới này.
Phương Uy.