Quay về
Quay về
úp mặt cỏ xưa
thịt da đã xước cơn mưa tã tầm
tháng năm trôi bước âm thầm
quàng quanh mùi phố
tím bầm môi son
*
Quay về tìm cái cỏn con
bên kia ký ức méo tròn tò te
tuổi thơ vàng nắng tóc hoe
tiếng cười giòn giã trưa hè giỡn mây
*
dòng sông con nước tràn đầy
bình yên trú ngụ bóng cây mát lành
quê hương đất mẹ sinh thành
về đi đừng để mong manh tình người
*
Quay về nhặt được nụ cười
Hát reo theo gió cuộc đời trinh nguyên…
Rêu rao khúc hát cuối năm
Như gió phiêu giữa trời
Như mây lãng đãng đỉnh núi
Như ngày rong chơi…
Trái tim khát khát rực rỡ ánh mặt trời
Dũng cảm ngược dòng sông xiết
Bốn mùa nở hoa đơm sắc mãnh liệt
Ngọt ngào giấc mơ
*
Như con sóng dội không bến bờ
Dềnh lên niềm tin
Tuổi trẻ rêu rao khúc hát
*
Như những hạt
Gieo nhầm mảnh đất
Không nảy mầm
Bản thảo trắng
Bóng câu thơ ngút mất
*
Như kẻ nghèo kiếp xác
Cười
Vo tròn một năm
Thấy bàn tay rỗng
Vẫn rêu rao khúc hát cuộc đời…
Xin nỗi buồn đừng rụng xuống đêm nay
Xin nỗi buồn đừng rụng xuống đêm nay
Cơn mưa phùn trở mình day dứt
Gió vô tình xô lòng nhói buốt
Những ngón tay gầy lạc lối bơ vơ
*
Ngoài kia phố trơn trượt trong ánh đèn mờ
Quán xá co ro, liêu xiêu vọng câu hát
Dốc cạn sương trời phủ đêm lạnh ngắt
Trần trụi mái nhà, thương lắm hàng cây
*
Xin nỗi buồn đừng dềnh lên con tim chặt đầy
Căn phòng trống chỉ mình em với gió
Phía ngày xưa giăng câu thơ bằng nỗi nhớ
Từng yêu người tha thiết đắm say
*
Đời muôn ngả, tình nhiều đổi thay
Chiếc ly vỡ làm em muốn khóc
Đêm nay, đêm nay em xoay nghiêng gối chăn trằn trọc
Nghĩ về chuyện chúng mình ngày mai
*
Xin nỗi buồn đừng rụng xuống như ngoài kia mưa lả tả bay bay
Một mình em làm sao chịu nổi
Những khao khát bung ngàn sợi tóc rối
Cô đơn là thế này ư?
TRẦN NGỌC MỸ