Ngôi nhà
Sẽ không thành ngôi nhà anh nhỉ
nếu thiếu bức tường đứng chắn gió giông
nếu thiếu mái che nắng nóng mùa hè, sương lạnh mùa đông
nếu trống rỗng không ô cửa nhỏ…
Sẽ không thể đầy đủ thi vị
nếu chẳng bếp núc
mùi cơm thơm thơm
chiếc tã lót xinh xinh dành cho đứa trẻ
những bận rộn khi ngày mới đón chào.
Em không biết mình sẽ phải bắt đầu từ đâu
nếu bây giờ không phải từ ngôi nhà đó
hạnh phúc, niềm vui, nghĩ suy, trăn trở…
bao nắng mưa chuyện của đời thường
Sẽ không thể có gam màu yêu thương
trong bức tranh chiều nay con vẽ
bài hát ngọt ngào
lời ru khe khẽ
nếu không phải là mái ấm gia đình
Sẽ không rộn rã mỗi sớm bình minh
sẽ không bình yên hoàng hôn pha lê tim tím
sẽ không thể là ngôi nhà đúng nghĩa em dùng cả cuộc đời tìm kiếm
nếu ngày em trở về chẳng có anh và con….
Đêm vẫn gió
Tóc sinh ra để rối sợi buồn
Mắt sinh ra biển nước mặn luênh loang
Xòe năm ngón tay ngắn dài số phận hư thực
Đường chỉ hạnh phúc miết mải lòng bàn tay
Có gì khác đâu
Một mình hớp ánh trăng say
Ngắm ngọn cỏ ngoặm sương buốt lạnh
*
Có gì khác đâu
Gói mình vào những đêm trước
Gọn gàng đêm nay
Gối chăn trăn trở
Chẳng có gì đổi thay
Mình như chiếc tủ chứa đầy day dứt
*
Đôi khi con tim lộn nhào ngược tìm ký ức
Tự nguyện đốt dụi thời gian
Nụ cười chát đắng
Bóng bâng quơ lặng lẽ tìm ngày
*
Ánh đèn vẫn dềnh vàng ngõ nhỏ
Cánh cửa thẫn thờ chờ ai đó
Có gì khác đâu
Đêm vẫn gió…
CÂU CHUYỆN CỦA ĐÔI TA
Em đâu dám nghĩ hoa hồng thơm hương mãi
Sắc tình yêu những cánh dần nhạt phai
Lời chàng trai dịu dàng thuở trẻ
Không để dành cho chuỗi ngày dài
*
Em đâu dám nghĩ chúng mình là người hạnh phúc nhất
Có một tình yêu trong muôn vạn tình yêu
Nắm chặt tay nhau, anh hứa đưa em đi hết cuộc đời
Lời hứa hẹn chưa đủ cho trái tim pha lê vĩnh cửu
*
Em đâu dám nghĩ
Vì ngày sau, ngày sau nữa…
Thuộc thế giới góc bể chân trời
Anh và em thành một cặp đôi cũ kĩ ở phía bên kia phần đời
Tình yêu sẽ là những ngày giận hờn, xung đột, tranh cãi…
*
Khi chúng mình già đi
Anh sẽ là ông già ngồi góc nhà cáu bẩn
Em sẽ là bà già khó ngủ, miệng phàn nàn ngày đêm sớm tối
Hai chiếc bóng dựa nhau quanh quẩn căn phòng
*
Khi chúng mình già
Chúng mình sẽ chết
Như lá xanh kia sẽ bay về trời
Như áng mây kia tan chảy thành cơn mưa
Như dòng sông biến mất trong lòng biển…
Như tất cả thôi
Hiển nhiên là sẽ thế
Anh và em là câu chuyện đời sau lãng quên không kể
Chẳng còn ai nhớ đến gương mặt chúng ta
Hai linh hồn lặng lẽ dưới ngôi mộ
Vẫn hiển nhiên cùng một mái nhà…
PHỐ GỌI
Phố trong veo hơi thở buổi sáng
Gió cuối thu nuột nà nhung lụa
Thơm hương hoa cúc vừa vặn màu nhớ
Ướm dịu dàng vào gót chân…
*
Phố gọi lòng nhau bằng ảo vọng xa gần
Mặt trời to son đôi môi của người đàn bà ba mươi tuổi
Tí tách giọt cà phê đặc quánh nâu trầm
Du dương violon đan xen nhấm nháp sợi tóc rối…
*
Phố gọi những ngón tay đan lầm lỗi
Mơ mộng trái mùa
Chiếc lá ngả vàng khuôn mặt già nua
Dòng nhựa vẫn da diết chảy từng mạch gân lặng lẽ…
*
Cuối tuần con đường reo vui bao rộn rã mới mẻ
Sức sống căng đầy ngực phố
Vẫn biết mình không còn trẻ nữa
Sao trái tim cứ tha thiết như nụ phập phồng bắt đầu mùa yêu…
CHIỀU LẠC NGƯỜI ĐÀN BÀ
Em lạc phía tít tắp ánh hoàng hôn
Tắm đẫm nỗi buồn mênh mang chiều tím
Vốc đầy bàn tay giọt thời gian mặn đắng
Níu vào đâu
Xơ xác tóc cỏ gầy
Em úp mặt vào những đám mây bay
Rưng rức khoảng trời cô đơn lạc bước
Phía bên kia thành phố những ngôi nhà nham nhở vết xước
Em sợ
Tắt lịm giấc mơ…
Em chạy quàng quanh giẫm lên bóng mình xiêu vẹo
Tan tác đàn sếu bay
Chênh vênh sương khói mịt mờ
Lẽ ra giờ này nháo nhác đón con thơ
Lẽ ra giờ này đong đếm rau, thịt, cá…ngoài chợ
Lẽ ra giờ này miết mải bên ô cửa
tha thiết nỗi ngóng chờ
Lẽ ra giờ này…
Em chạy mãi đuổi tít tắp cuối hoàng hôn
Nỗi buồn loang bóng người đàn bà tan biến…
TRẦN NGỌC MỸ