Chẳng thể nào hiểu nổi mùa xuân
chẳng thể nào hiểu nổi mùa xuân
tần ngần giữa đời hoa nở
tay sắp chạm
giật mình…!
trăng treo xuân thì từ đó
đêm
lũ lượt
nắng tràn…
chẳng thể nào hiểu nổi mùa xuân
gieo quẻ đêm ba mươi
cầu qua mùng trăng sáng
ủ một nhành mai
hoa đã nở rạng ngời…
chẳng thể nào hiểu nổi mùa xuân
sáng nay nắng quét ngang ngôi nhà mùi hương cũ
đam mê vờ vịt ngủ quên...
gió thoảng vào sự lặng im
bình yên lặng thinh
bão tố lặng thinh...
chẳng thể nào hiểu nổi mùa xuân
qua khe cửa ngày hao mòn là lạ
là lạ nhớ
là lạ quên
lạ là mưa lại rơi trên nắng vàng….
Trăng sáng
Mẹ ơi quên nhớ chiều nay
Trăng soi lòng phố đã gầy hơn xưa
Mẹ ơi biển vẫn ru dừa
Đêm qua con Vạc mới vừa chiêm bao...
''Thân cò lặn lội bờ ao''
Mổ trăng đáy nước
nuốt vào đêm Thu
Mẹ ơi!
Đêm
những lời ru
người ngoan thao thức
kẻ hư ngủ vùi
Tô đời sau, những màu vui
gam buồn mẹ giữ nắng mưa ruộng đồng
Mẹ ơi đen trắng đổ đồng
Vẽ hờ
vẽ nhắm
vẽ ù
vẽ thông
Bạc Thu mà vẫn má hồng
thương yêu cứ chất
cô đơn vẫn chồng
Mẹ ơi
nhớ
tựa dòng sông......!
Xuân lòng
Nhắn với gió, Tết không về quê mẹ
Buồn lên rêu con hát dạo bên trời
Vịn năm tháng mẹ dần qua dốc tuổi
Tuột tay rơi yêu dấu gởi quê người...
Con muốn về thăm lại những ngày xưa
Yêu cho hết nếp nhăn trong mắt mẹ
Nghe cho thoả lời ru thời tấm bé
Giấc mơ xa tiếng nhớ đỡ giật mình
Con nhớ cùng theo mẹ những bình minh
Nhát cuốc mỏng trên cánh đồng vun xới
Lúa con gái đương thì reo nắng mới
Trâu ngây ngô uống nước ngửi mây trời...
Xuân qua thềm nghe nước mắt mẹ rơi
Ai hất đổ câu sum vầy năm tháng?
Nước mẹ gánh đêm giao thừa chưa cạn
Mà lòng quê khô héo nỗi chờ mong!
Me gánh gồng qua ngày tháng hư không
Nghe gió ấm đã à ơi tóc bạc
Bên bếp lửa luộc cho mềm câu hát
Mẹ trông con, một xuân nữa không về...
Mị - Trương Thị Bách.