ĐÃ NĂM NĂM NHỮNG CƠN MƯA THÁNG MƯỜI MỘT
Điệp khúc những cơn mưa tháng mười một nặng nề và hiển nhiên ám lên nỗi tuyệt vọng của kẻ đeo mang trên mình tảng đá đau thương.
Tôi là người kiếm tìm những cảm xúc kiệt cùng và bắt gặp nơi này một chứng nhân của trái sầu ''chín trên từng ngọn cỏ''. Ai đó thấy sự kiệt cùng như một vết chí mạng, tôi thấy sự mưng mủ ườn dài mới là nỗi thống khổ kinh hồn nhất của ái tình.
Chẳng vì thế mà khi bắt đầu hít lấy hơi hướm của tình yêu, người ta đã cảm nhận một sự hối tiếc đâu đó, vì biết mình sẽ chắt đến giọt cuối của yêu thương.
Người ta cũng nghĩ mình chẳng thể còn yêu ai được nữa, với khối tình nặng nề đeo bám, mà chỉ có thể nghĩ đó là thứ duy nhất mà một lần trong đời cho đi tất cả.
Tiếc là mỗi năm vẫn những cơn mưa tháng mười một, mà chẳng thấy ai còn chắt đến giọt cuối cùng yêu thương.
Mưa rơi vung vãi buổi chiều
Kéo qua buổi sáng còn nhiều nữa thôi
Đem chôn khát vọng trên đồi
Chìm sâu dưới đất đâm chồi xanh ra
Tay em trắng lắm ngọc ngà
Tay anh thất thế, thật thà củi khô
Mắt em bóng dáng sông hồ
Củi khô thắp sáng, ngồi chờ trăng lên
Trăng ơi, sáng mãi diệu huyền
Cho đêm nhớ mãi cõi miền trăng yêu
Mưa rơi vất vả buổi chiều
Tiễn trong buổi sáng, có nhiều nắng thơm!
TCC.