lụn vũng trời sâu
đôi mắt màu đen em
ngã vàng u tình cứa gió
giông tố là lời trần tình đi qua
như mùa khô và lửa
hăm dọa nhau
anh
đã ngược miền đau
nằm im
quên bước ra cùng đêm
một đời câm nỗi đau phi giới tính
không thường trực sự đáo hạn
đốt xương - con đường
ở đó còn lời tri ân tro bụi
chờ chực em trong khu vườn
sấp ngửa mảnh vỡ thời gian
nhân danh tro bụi
đời hoa chôn cất đời cây
Trương Văn Vĩnh
Gửi ý kiến của bạn