tôi
bắt đầu làm thơ
tôi
bắt đầu sống - bắt đầu đời tôi
như
con sông bắt đầu ra biển
(Tôi, Du Tử Lê)
Không biết vì cớ nào, hay là trời đất, vì chỉ có càn khôn mới có đủ quyền năng, khiến xui, mà con sông là một hình ảnh, gần như là của riêng, cho những người được se duyên với hồn cốt nghệ sĩ. Nó là một thỏi nam châm xanh huyền bí. Nó rộng lòng chuyên chở những hạt lệ nhân gian. Nó cất giữ ký ức con người. Nó là nơi khởi đầu và cũng là chỗ dừng ngơi nghỉ cho những bước đi của tâm linh, trái tim nghệ sĩ.
Trong đó cái nhìn đầy cảm xúc thơ mộng và trao gửi, có lẽ là của các nhà thơ. Với họ, sông là óng ả dịu dàng lòng mẹ, lòng trăng, lòng quê nhà, lòng tin cậy, nên cung cách họ nhìn sông đầy nương tựa. Từ đó mà sông ảo hóa cao cả. Trùng điệp trong thơ thế gian, dòng sông cuộn chảy không biết bao nhiêu là ẩn dụ, một chín một mười với ma lực gió.
Sông, là biểu tượng thiết tha nhất của quê nhà. Là hình ảnh chung thủy theo bước người phiêu bạt. Tiếng lách tách con nước vỗ triền sông mãi là vọng âm trong mỗi thao thức nhớ nhà. Lạ lắm như con sông là nguồn cội vậy.
Nét u buồn đậm nhất trong bức tranh chia ly cũng là sông cùng hình ảnh trôi đi của dòng, làm người ta cảm ngay tức thì nỗi thẳm xa.
Dòng luôn trôi đi. Vì sự trôi đi này, lặng lẽ an nhiên kia, mà sông lại được phó thác một ý nghĩa triết học, ẩn dụ sự kiếm tìm đạt đạo. Hình ảnh của nhân vật Siddhartha trong Câu Chuyện Dòng Sông của Hermann Hesse, trong cơn tuyệt vọng toan trầm mình thì nghe tiếng sông gợn lên âm thanh Om Om, chàng hốt rung động tỉnh ngộ. Từ đó ở lại bên dòng sông làm người lái đò, để từng ngày nghe được nhiều hơn tiếng nói dòng sông. Trong âm thanh linh thiêng từ dòng trôi và tĩnh lặng ấy. Chàng được khai sáng.
Hình ảnh trở về và tìm thấy mình trong dòng sông, tôi thấy thấp thoáng khi đọc thơ Du Tử Lê.
Bước thư sinh khởi đi, đến mấp mé hoàng hôn. Một dòng sông dài. Một chặng tâm thức riêng người. Cất bước bắt đầu hay chợt dừng, cũng chỉ vì một lời hẹn, với mênh mông. Gần 60 năm đong đưa với nhịp chẩy dòng sông thơ. Trong đó có những gập ghềnh, đương nhiên, của cuộc kiếm tìm. Thôi thì thử trôi theo, xem sao. Những con chữ những gợn sóng những nhịp đập của dòng sông chiêm nghiệm.
Năm
mười sáu tuổi tôi chính thức khai sinh tên tôi lần thứ
hai
sau
lần khai sinh của bố mẹ
từ
đó tôi bắt đầu làm thơ
tôi
bắt đầu sống - bắt đầu đời tôi
như
con sông bắt đầu ra biển
(Tôi, Du Tử Lê)
A. Vừa bắt đầu là có điểm hẹn với bao la rồi. Biển. Nhưng người thơ ơi. Bước hăm hở ấy qua mấy ghềnh thác?
Khởi đầu lại là chia ly. Như đã nói ở trên, thì đây, cái nỗi đeo đẳng ảnh hình nguồn cội dòng sông,
Lênh
đênh hồn phủ phương này
Thương
mưa Hà Nội nhớ mây Hồng Hà
Mười
năm dài những xót xa
Bờ
hoang bến quạnh thiết tha ngọn nguồn...
Và, … trôi từ chinh chiến trôi qua điêu tàn... trong nỗi nhớ cánh mây phủ trên cuồn cuộn nước sông Hồng...
Lênh
đênh hồn cắm sào ngang
Năm
ô tuổi nhỏ buồn hoang ngọn cờ
(Bến Tâm Hồn)
Người đi một thôi đằng đẵng trong chinh chiến trong điêu tàn và điều gì ẩn hiện khi người ngồi trong đêm,
đêm
có sông
có
đồng cát lở
đêm
có khăn tang
quấn
phủ đầu mình
đêm
vuốt mặt anh - đêm ủ mặt em
đêm
có một mình - có một mình em
đêm
có một mình - có một mình anh
Cả hai, Đêm và Sông đồng hóa nhau ư? Cô đơn phản chiếu từ ánh nhìn dòng sông của đêm tĩnh lặng. Dù là có Em. Có Anh. Có cả một “khởi đầu của một kiếp người” mà sao,
Năm
hai mươi tuổi tôi chính thức khai sinh tên tôi lần thứ
hai
sau
lần khai sinh của bố mẹ
từ
đó tôi bắt đầu kiêu hãnh, bắt đầu tủi hổ
tôi
viết tên tôi như những dòng an ủi
như
những dòng buộc tội
như
những dòng trối trăn
du
tử lê ơi du tử lê ơi
(Tôi, Du Tử Lê)
Lại thấy ở đây dáng ngồi ưu khổ của nhân vật của Hermann Hess ngó xuống dòng sông tra vấn. Trong những kiếm tìm, người trai trẻ ấy đã thấy trên dòng đời là những chia tan của những trôi qua và cả những gì sẽ tới… Phải đến lúc nào thì mới qua được nỗi “thù ghét tên tôi” “nhàm chán tên tôi” và cái “dấu mốc thời gian ảm đạm / khi bắt đầu của tuổi ba mươi” trên hành trình tâm linh, để cuối cùng dòng sông khai sáng sẽ mở cho người điểm hẹn rực rỡ, biển xanh?
Và lắm gian nan.
khi
đêm dài chưa sang
ta
không thể nói rằng trời sắp sáng
củi
chưa đun
hồ
dễ có than hồng
tôi
sống như thạch sùng
đêm
chép miệng từng hồi kiếm bóng
Khi
hàm răng chưa một lần cắn vỡ
chính
hạt lệ mình lúc chẩy ngang môi
hãy
cố sống đời ta
đừng
vẽ lầm chân dung kẻ khác
(Thạch Sùng)
Tôi
chọn đứng hai chân
trên
dao đời xóc ngược
...
Tôi không là tượng gỗ rỗng thân
nên
thở bằng tim thật
(Khởi Đầu Một Kiếp)
dòng nước soi, khuôn mặt người, rất trong. Chính xác thế. Tôi tin thế. Ở một người đã thốt lên thở bằng tim thật bên dòng sông nhìn mình thầm lặng.
Và đã bao lần mấy bận người ta thấy bóng người đi người về. Đi. Về. Phải chăng, phản hồi nội tâm để nhìn thấu ra ảo mộng? Dường như, tường tận nó thì mới vỡ chân tướng. Khổ đau cùng hạnh phúc, cũng như cuộc đời. Những trăn trở của người thơ cũng không ngoại lệ. Và cuối cùng người thơ giữ (hay không giữ) cái gì? Ô mà hình như buông cả.
khi
người về tôi không nhìn không trông
lòng
tôi sông nước đủ trăm dòng
quanh
co một nỗi buồn vô hạn
qua
suốt một đời vẫn nhớ nhung
(Khi Người Về)
tôi
có gì?
tôi
có được gì đâu
ngoài
một sự thực
(Tôi, Du Tử Lê)
người
về như bụi
vàng
trang sách xưa
người
về như mưa
soi
tìm dấu cũ
người
về như sương
ẩn
sau hang động
người
về trong gương
thấy
mình mất tích
(Một Bài Thơ Nhỏ)
đời
trào xuống bút lao đao
xé
tôi gan ruột máu nào đẫm tươi
đứng.
đi. tôi đó. nói. cười
lúc
quay lưng lại tôi ngùi, ngậm tôi...
bút lao đao ngậm người để hóa giải niềm đau?
Và, trời ơi tôi nổi ốc cái hình ảnh cô đơn côi cút của chiếc nhau lạnh này, khi người trên đường ly hương nhớ mẹ,
gọi
ai gió nổi bốn trời
chiếc
nhau tôi lạnh phía đời bên kia...
(Thấy Bình Minh Trên Sa Mạc Utah, Nhớ Mẹ Già)
Khi nhìn ra được đồng nhất của muôn sắc hương khổ luỵ cùng hoan lạc cuộc sống mong manh, thì hồn lục bình và mối sầu ta tan vào nguồn cội. Đã đến lúc rồi chăng?
người
về như sông
tràn
tôi lụt lội
hồn
tôi thả nổi
như
khóm lục bình
sầu
ai về cội
(Một Bài Thơ Nhỏ)
Cuối cùng, nghe hồn thu bãi đời hoang vu vô thủy, nghe một lòng không tiếp xanh trời vô chung,
cuối
cùng đời xuống mênh mông
hồn
đi thu bãi, lòng không, tiếp trời
(Mưa, Hình Dung H.T)
Và đây, bên dòng sông của H.Hesse, người thơ soi thời gian của đời mình,
cúi
xuống một dòng sông
nhớ
gì không bé dại?
nghe
tự hồn lược gương
tuổi
thơ quành bước lại...
Hóa nhi. Hành trình đã đến hồi thơ mộng. Dòng sông chiếc gương trong đã lắng xuống những gió bụi, để chỉ còn một điều giản dị, hồn gương lược -một vầng trăng- biểu tượng của muôn trạng thái tâm thức, tùy theo sự trải nghiệm và lắng nghe… cúi xuống một dòng sông / nghe đầu nguồn thác dội… giữ lấy một vầng trăng… Vầng trăng ấy, lúc mà, tôi đi xuyên qua đêm mưa... tôi đi xuyên qua mùi nhang… tôi đi xuyên qua đời sau… tôi đi xuyên qua giấc mơ… tôi đi xuyên qua cuộc đời…,
Thưa Nhà Thơ, tôi thấy bằng nhịp tim mơ mộng của tôi, đó là Trái Tim Người. Bởi không ít lần trong thơ, ông đã vinh danh Trái Tim. Áo nghĩa của Vầng Trăng là nhịp đập Trái Tim Người. Đó là điều ông giữ lại và rao giảng.
...
trái tim từ đó như gương mới
chỉ
giữ dùm ta nguồn hạnh hương...
...
hãy lên đường bằng những mông muội của mình
bởi
trái tim là gò mộ cuối cùng...
Tôi đã trôi theo dòng sông thơ đầy những trực ngộ tâm linh của Thi Sĩ. Để cuối đường gian nan gặp gỡ một gò mộ xinh tươi yêu đời, Trái Tim.
Một hành trình thật ảo trần gian. tôi bắt đầu làm thơ / tôi bắt đầu sống - bắt đầu đời tôi / như con sông bắt đầu ra biển.
Tôi lại suy ra vẩn vơ, Biển, phải chăng cũng là gò mộ nên thơ ấy? Giờ thì tôi Nghe Thơ Du Tử Lê như nghe những tiếng vọng của tôi-con-sông…
Và tôi biết con sông đó có một điểm hẹn rực rỡ. Như Thế. Phải không biển ơi.
Santa Ana, Tháng 11.2013
*Thơ được trích từ Tuyển Tập Thơ Du Tử Lê 1957- 2013.
THÊM
MỘT ĐỀ TẶNG
... thôi cũng cho anh một lần nhắc lại / chỉ tình yêu làm nên giá trị con người
(Khởi Đầu Một Kiếp)
Tôi quá là đồng ý với sự khẳng định nhân bản nên thơ này. Và xin tặng cái nhìn Chân Thiện Mỹ ấy bằng lời.
ĐOẢN CA DU TỬ LÊ
Người
Thơ ơi
Mùa
Tình Yêu đã đơm hoa kết trái
Cuộc
đời kia, dẫu người có ra đi
một
trống vắng người đem theo cũng đủ một không gian bay
những lời tình tự cho những kẻ yêu nhau dắt díu về
quanh
Ru
nhau. Nuôi dài giấc mộng
Khúc
ca buồn
con
dế đêm hè nhỏ lệ lời thơ tình bất tuyệt,
bóng
tình nhân sẽ về từ bức tranh đôi bím tóc
đong
đưa hai bờ sinh tử*
Nỗi
buồn, rất riêng, người phổ vào giai điệu
âm
thanh và sắc mầu của trái tim. Gò mộ cuối cùng*
Có
bình minh khai sinh
có
trưa mặt trời ngất nắng
có
tà huy buông tím, ngồi nghe,
người
rao giảng kinh tình cấy lại niềm tin
vào
tình yêu vĩnh cửu.
Có
phải Người,
Trái
tim xanh. Tình yêu chan hòa nhịp gọi nhau gần lại?
(* thơ, tranh DTL)
Nguyễn
thị khánh minh