Kẹt
Kẹt ngang vết khẳm u buồn
u ơ chiếc lá lạc nguồn mưu sinh
ngõ chiều kẹt khối lặng thinh
câu thơ chợt cứa ngang mình tâm tư
phiên vui kẹt tiếng tạ từ
tong tơ chợ hẹn rạc tù mùa yêu
đêm nhầy kẹt bóng cô liêu
mỏi nhừ tay xới một niêu nỗi niềm
Cũ càng
Ta về lật gió ra phơi
mới hay năm tháng dần xơi núm hồn
cụn cằn cuống rạ cô đơn
chiều ngheo ngắt nắng
đêm vờn vợn sương
vụn vờ mấy nếp yêu đương
đã xem xém thuở người buông tay người
quang quơ chạm phải tiếng cười
giật mình lòng chạnh nghe bời bời đau
PTĐ
Gửi ý kiến của bạn