1.
có thể em không biết
tôi đã trở lại nhiều lần vỉa hè
nơi chúng ta từng ngồi với bạn bè,
trên những chiếc ghế thấp.
bằng hữu cho gọi chúng ta bát cháo trắng,
mắm chưng, củ cải ngâm, tép rang, hột vịt muối…
khi ông già mù với cây đàn guitar ung thư thời kỳ cuối,
xuất hiện.
ông hát chúng ta nghe bài hát có những câu hỏi về cuộc đời,
sự sống và lẽ chết.
(bài hát mà cả hai chúng ta cùng muốn tránh- -
sợ dẫm lên chiếc bóng của mình!)
tôi không nhớ sau đó em, hay một người bạn nào đã đứng lên,
dúi vào tay ông già mù một khoản tiền.
(tôi nghĩ không nhỏ).
trước khi ông già mù với tiếng hát sáng trưng kỷ niệm một thời
và thăm thẳm màu đen - - giải băng tang kéo dài cuối kiếp,
đặt tay lên vai người vợ tấm cám của mình
để bà dắt ông đi tiếp phần còn lại của một đêm tháng ba, bập bềnh tuyệt vọng (?)
tôi đứng lên.
cũng đặt tay lên vai ông.
giờ đây tôi không nhớ có nói gì với ông già mù?
in là không!
tôi nhớ, chỉ muốn nói với ông lời cảm ơn
hoặc chúc lành.
nhưng khi tôi nghe được một điệu nhạc quen thuộc siêu tán nào đó,
từ trái tim ông trổ trên những mẩu xương vai hầm hố
tôi tự hỏi:
- cần thiết không? dù lời chúc phúc?
khi chỉ vài phút nữa,
dòng đời sẽ lại cuốn chúng ta
(những chiếc lá sâu ăn)
dạt, trôi về cõi khác!
phải em muốn hỏi:
những buổi tối trở lại hè đường Hàm Nghi
tôi có gặp ông già mù
với tiếng hát sáng trưng từ trái tim bấu, nài sự sống?
và, tôi sẽ nói gì trong những gặp lại kia?
nếu gặp lại,
tôi sẽ nói với ông
lời cảm ơn muộn!.!
cảm ơn tiếng hát chưa bao giờ tôi nghe,
hay đến thế
(dù rất sợ…)
tôi cũng sẽ cảm ơn ông
cho tôi hiểu: như ông,
tôi may mắn,
có người đàn bà không chỉ đưa vai làm gậy…
(mà) còn cho tôi cả đôi tay
cùng trôi về cuối sóng.
.
em, trầm tích những dòng sông quá vãng.
như quê hương, xanh tóc mẹ bao đời.
2.
có thể em không biết
tôi đã trở lại nhiều lần căn nhà có bậc thềm cao
cây cau sân trước,
treo những mảnh lụa xanh thêu chỉ trắng - -
rớt hương vào căn phòng
(tôi gọi căn phòng vì không tìm được chữ nào khác
tương xứng với chiều rộng và dài,
chỉ đủ chỗ kê một chiếc ghế bố).
ở đó
em còn nhớ?
chúng ta đã yêu nhau
bất kể thời khắc.
ở đó, những giọt mồ hôi em
tươm ra
(như những giọt mật tươm ra từ rổ khoai luộc)
và, mưa
kéo dài nhiều ngày,
cũng tươm những giọt mật riêng của chúng
(những giọt mật óng nỗi sợ mất nhau
một ngày không hẹn trước).
.
phải em muốn hỏi tôi:
có thấy bể nước với cây mai chiếu thủy
vồng khoai mì bên hông?
chiếc trõng tre nơi Đẻ ương ngồi gần chiếc bếp thường khi nguội, lạnh!!!
(như chiếc bóng bà,
cũng rất thường nguội, lạnh).
tôi nói, mọi thứ vẫn còn đó
kể cả những cơn mưa
những khóm tre lầm lì
ôm dẻo đường đất nắng, mưa lầy lội hiu quạnh.
lạch nước ốm
co, duỗi tay, chân:
những ngày tôi ngồi nhìn em giặt quần áo trên phiến đá trơ gan!
tất cả mọi thứ vẫn còn đó.
chỉ căn phòng nơi chúng ta yêu nhau bất kể giờ giấc
thì không còn.
(như nhiều người đã đi xa.
rất xa!)
tôi ngồi xuống bậc thềm cao
nghe hương tóc, mùi mồ hôi và, những giọt mật
phả vào gáy tôi
- điều gì? - tựa những lời nói dối
.
mỗi chúng ta thường tự chôn cất mình
trong huyệt đời những điều không thật.
một khi em ra đi
thì kể như ngôi nhà đã chết.
(như vầng trăng không đuổi kịp mặt trời).
3.
có thể em không biết
tôi đã trở lại nhiều lần căn nhà gạch làm thêm giữa vườn
gần giếng nước và, gốc khế thanh niên.
nơi chúng ta ôm nhau lần thứ nhất.
đêm đầu tiên tôi đến,
dế râm ran,
tựa mừng, đón tôi
bằng bài quốc-thiều-dân-dã-quê-nhà
cùng bầy đom đóm mang theo những ngọn nến bé xíu
kiếm tìm chút ấm êm
trước khi đời sớm tắt!
.
phải em muốn hỏi tôi
có nhớ đường về?
gầu nước giếng…?
khuya, em chong đèn chờ tôi tắm?
tôi nhớ chứ.
mọi thứ vẫn còn đó:
ngôi chợ họp ven sông
trước khi rẽ trái vào ngõ cụt.
đường uốn khúc. Bức tường dài vẫn thở dốc rêu phong.
ngôi nhà chính nâng cấp.
chỉ căn nhà làm thêm
(nơi tôi ôm em lần thứ nhất)
không còn.
những con dế đồng ca bài quốc-thiều-dân-dã-quê-nhà
không còn.
bầy đom đóm mang theo những ngọn nến bé xíu
không còn.
gốc khế cho tôi mầu tím-huế-em
cũng không còn.
ai đó đã chặt đi!!!
(- cho điều gì?
- hiện đại hóa thành phố?
- có thể chính người chặt cây cũng chẳng rõ!!! )
4.
có thể em không biết,
tôi ngồi xuống thành giếng cạn,
hiểu không ai có thể cho lại tôi những gầu nước xưa
(cùng khăn tắm, xà bông…
làm bởi tình yêu em thuở đó).
nhưng tôi biết,
kỷ niệm tự sinh sôi
khi nó đã vượt qua ngưỡng sự chết.
tựa đời sau
dẫu thất lạc nhau,
mùi hương kia sẽ giúp chúng ta gặp lại
(như mặt khác của định mệnh bất lực
trước tình yêu:
những vòng ôm kế tiếp, đời này!!!)
Du Tử Lê,
(Mar. 2015)
Ý kiến bạn đọc
24 Tháng Ba 20157:00 SA
Nhật Thụy Vi
Khách
Bài thơ đễ thưỡng thức không bằng lời ngâm nga mà bằng trái tim đễ còn nghe được cái xao động cũa những nốt nhạc trầm buồn, khắc khoải, từng nhịp điệu nhẹ như hơi thở, và đễ cãm được mọi việc xãy ra chung quanh chĩ còn là bóng mờ sau lưng cũa kỹ niệm đang được thắp sáng. có phải thật sự là vì ' kỷ niệm tự sinh sôi - khi nó đã vượt qua ngưỡng sự chết' Cảm ơn DTL cho đọc được những bài thơ tuyệt vời cũa người. Nhật Thụy Vi