1. Hạ nhớ
Lạ kì những ngày chớm hạ
Trong em nỗi nhớ vô bờ
Trăng non chạm chiều hối hả
Lo đèn đi bắt ve ve
Trăng lên cùng em theo mẹ
Nhịp nhàng đi gánh nước đêm
Qua mương vội vàng chân trượt
Trăng tưới lên em ướt mềm
Bà ngồi bên thềm bỏm bẻm
Trưa này được mấy tàu mo
Bà gianh quạt này to nhỏ
Giắt phên để đó cần dùng
Cha đem cuốc,liềm ,nia thúng
Sẵn sàng cho buổi sớm mai
Em thăm chuồng gà với mẹ
Anh trai chăm chỉ học bài...
Khuya cuộn tròn trong tiếng mẹ
Ru hời ấm áp ngân nga
Những đêm dỗi hờn cha dỗ
Nam Xuân tha thiết giọng bà...
Tóc xanh còn dài nhung nhớ
Trốn tìm trong những giấc mơ
Tuổi thơ yên bình lớn dậy
Reo trong nắng mới- Hạ về!
2. Một hôm nỗi nhớ lên men
tháng Ba mịn như một bông hoa
hương òa vào gió thoảng
rõ ràng nỗi nhớ tròn xoe
ánh mắt em gạt chân tôi đôi giày mới đánh xi lấm lem mùi cỏ biếc
giấc mơ cùng em những con đường bây giờ tôi vẫn đi
một mình...
ánh mắt nức lòng Tu Hú
ánh mắt nức trời hoa Gạo
tháng Ba ai giục chiếc gàu vào lòng giếng
nghe hương thời gian bay lên
ngọt lành dìu dịu...
mắt em kề bên mắt lá
lá nằm trong lá
miên man..
tháng Ba chạm cỏ mềm tiếng hát
và em
ánh mắt có đàn vịt con lông vàng bơi dọc lòng mương
làng phía nào cũng tre
cây cầu bắc qua mương suốt đời cũng là tre
hai bờ mương ngắn hơn một nhịp...
tháng Ba tôi thả tiếng cười trẻ con vào hương bắp
khần khật nỗi bình yên
trái bắp gặm dở tháng năm
ngậy lời dâu bể ...
tôi cuộn mình trong mắt em
mỗi độ tháng Ba về...
3. Bước qua ngợi khen
Bước qua ngợi khen
lũ chim trong vườn vẫn hót
chén bát chồng nhau kin kít
chiều khoe nhịp thở phập phồng…
bước qua ngợi khen
trăng tàn sau vùng trời cám dỗ
hoa lặng hương
lá nổi những đường gân xanh…
bước qua ngợi khen thơ chất thành núi
ngày bình yên thành sông chảy
chỉ một mùa yêu
năm tháng hóa đàn bà…
bước qua ngợi khen
chạm mặt cuộc đời
chạm thịt da dưới cánh tay gương mặt nhìn nhão xuống
cánh tay đói như hết sức bình sinh cứ giơ lên
xới thêm lần hạnh phúc!
bước qua ngợi khen
đêm sâu hoắm mắt người…
4. Cái chết của sự hiền lành
đến những con chim trong lồng cũng lườm mắt nhau
những cú hích xước nan, trầy tiếng
mặc nhiên hót
cuộc độc trình
độc diễn
nước,thức ăn thi thoảng cứ châm vào
đến bình minh cũng đè rũ bờ cây
những chiếc lá biến dạng
tật nguyền,nhọn hoắc
hoa biến sắc dưới vòm sinh nóng nực
phây phấy mưa thêm một nỗi điên cuồng
đến chúng mình không có cách nào cười được với nhau
con đường những chiếc khẩu trang hình mặt thú
ánh mắt
kiếng đen bốc khói
tiếng khóc những bàn chân không cách nào chạm đất trong chính ngôi nhà của mình
làng không còn những ô cửa ven sông
đôi bờ cát lở
chiều nghe nắng trối sau gò
đến những lời thương cứ mọc cánh bay đi
sẻ chia trú ngoài cửa miệng
nháo nhào đêm cúp điện
trăng cao im bặt đáy hồ
đến những con bò cũng chê cỏ tranh
và cỏ không nghĩ mình là cỏ
và lúa nghĩ mình là bánh gạo
thực phẩm chức năng không là thuốc bao giờ.
TRƯƠNG THỊ BÁCH MỴ.