Chúng tôi bắt đầu xây tòa tháp lúc nửa đêm. Sóng yên ắng. Biển yên ắng không còn một chút rì rào. Lâu đài được xây lên một cách nhanh chóng và như là điều tuyệt diệu nhất mà chúng tôi vừa trải qua. Những hạt hát dính đầy tay, chúng tôi nhét đầy trong những chiếc giày để đúc thành chiếc khuôn thật đều của hai cánh cổng. Chẳng khắc chạm được những cánh chim mà niềm vui của mỗi đứa như cứ đang bay chập chờn giữa khung hình nhỏ của biển. Những ngọn đèn được thắp lên. Chúng lung linh và chập chờn theo làn sóng nhẹ vỗ rì rào (lúc này chúng tôi mới nghe thấy). Chúng tôi mãi nhìn, nhìn mãi và không bao giờ biết chán. Những ánh đèn đang hắt ra từ những ô cửa nhỏ của lâu đài như lối vào của những trang truyện cổ tích huyền hoặc.
Và khuya? chúng tôi sợ sóng tràn khi trăng lên, bây giờ là trăng hạ tuần. Chúng tôi ngồi và nhìn, đêm đã đi qua quá nhanh. Chúng tôi bắt đầu nghi ngờ những ngôi sao trên bầu trời, nghi ngờ mặt trăng kéo dài cho đến tận sáng hôm sau khi mặt trời ló dạng. Nỗi nghi ngờ chạm nhau trong một ánh nhìn nheo mắt. Chúng tôi biết trong đôi mắt ấy đã quá chật hẹp cho một thứ tha, rằng lâu đài của chúng tôi đã bị cuống phăng về biển. Chúng tôi lại kể cho nhau nghe câu chuyện về con dã tràng - con còng còng nắng. Bạn tôi cãi lại đó là con còng còng mưa. Một loáng thôi, chúng sẽ biến mất trong lòng biển, để lại bao nỗi nuối tiếc về một giấc mơ se cát ngàn thu.
***
Chúng tôi đã đến tận đường chân trời trong một buổi chiều mùa hè. Nắng vẫn còn vàng ươm. Chúng tôi thấy những ngôi nhà của hàng xóm bị chôn vùi trong cát. Những mái nhà bị gỡ nát vụn, những tấm ngói, những viên gạch vỡ vụn ngỗn ngang, những thanh đòn ngang chạm rồng bị gãy cổ, như cái lu vại bị sứt miệng, những thanh gỗ được chẻ ra từ chiếc tràng kỉ vẫn còn bóng loáng. Lạ chưa, chúng tôi thấy những mảnh vỡ vẫn đang còn rướm máu. Những giọt máu vẫn còn tươi trên cát, trên gỗ, trên những miếng đất nung. Chúng tôi bắt đầu đào bới.
Sóng từ đâu bắt đầu ào ạt. Chúng xô thật mạnh vào những lớp cát. Chúng xô cát từ núi tấp đầy cửa biển. Những con hến nổi trôi tấp đầy bờ. Chúng tôi dừng lại và xúc lên những chiếc thuyền thúng đầy hến.
- Nhìn kìa ! chúng đang vào nữa đấy, chúng đang lũ lượt tấp vào. Một trận bão hến đã ập vào đường chân trời của chúng tôi.
Ngoại tôi bảo: " hến nhiều thế thì sắp đói to đấy".
Hôm sau cửa biển ngoài đường chân trời đã bị lấp lại. Chúng tôi đã bị mắc kẹt lại đó không trở về được nữa. Gió nghẹt đứng trên hàng tre chẳng nghe tiếng chúng tôi cầu cứu. Chúng tôi hét nhưng gió chẳng nghe thấy gì:
-Chúng tôi ở đây…chúng tôi ở đàng này..!
Ngực gió vô hồn, chúng tôi đang thở thật khó nhọc. Trái tim dường như đã chật. Những xác hến trắng phau trôi tấp thành từng mảng. Những cơn cuộn dòng xám ngắt. Những dòng mênh mang tím ngắt đang trôi dật dờ vào một chiều áp thấp. Sóng cuộn. Xác xô. Lòng chúng tôi cứ bỡ riệu rã cả những mảng cát từ lâu đài cát. Chiếc tháp đã rũ dần đỉnh ngọn.
***
Bầu trời hiện ra dưới mùa thu có màu đỏ tía. Những tán mây nặng trĩu đã chảy mạnh về phía tây. Chúng tôi tiếp tục thu dọn. Những mảnh gỗ hương bị gãy từ một mái nhà nào đó vẫn còn thoang thoảng mùi thơm. Những đôi mắt, những bàn tay, những mái đầu bạc trắng. Những mảnh chén vỡ, những manh chiếu rách và những đôi giày thủng gót...Chúng tôi xếp lại và chôn trong những nấm mộ hình tròn, những nấm mộ được khoét sâu vào tận bên kia của thế giới. Sương bắt đầu lấm tấm che giấu độ ẩm trên màu xanh của bãi cỏ như những đôi mắt phù thủy. Những đôi mắt thả từng chùm lấp lánh của mặt trời về chiều. Chúng tôi ngồi lại và viết nghuệch ngoạc từng dòng chữ, chúng tôi không thể nhận ra những nét ngoằn ngoèo cổ tự như ngày xưa ông tôi vẽ trên đỉnh tháp ở cổng làng. Chiều đang thở trên những thóp nắng còn sót lại. Buồn hắt hiu. Những gương mặt ngày xưa mang dáng búp sen với nụ cười hiền không còn nữa. Đuôi của con rồng và và hàm răng uy mãnh đang luẩn quẩn đâu đó trong những hạt sương. Chúng cũng lặn chìm khi đêm đến.
Đêm đã tràn theo từng đợt sóng. Không có nến. Những nang mực khô dạt đi dạt lại phát quang những đốm màu xanh lạnh. Chúng tôi ngồi im lặng và nghe sóng vỗ. Tất cả là một trò chơi bí ẩn. Sự tò mò đang dò dẫm trong đêm.
Một đứa thầm thì:
- Nước đục, chúng đang có màu xám.
Một lúc, những đứa khác nói theo:
- Đợi mặt trời lên.
- Không, mặt trời chỉ là ảo ảnh, những ảo ảnh trong vòng đá, bụi rong biển và cá.
- Chúng đang di chuyển.
- Giá như mọi chuyện tốt đẹp hơn, nghe tiếng thở dài và sự nín lặng đang nuốt vào trong.
- Chỉ có sóng, ở đó hoàn toàn không có nước, ừ đúng vậy, chỉ là ảo ảnh.
Chúng tôi ngủ thiếp trong giấc mơ mệt lả. Những bàn chân tiếp tục bước đi để tìm chiếc chìa khóa theo tín hiệu âm thanh tựa như trò Morse. Bầu trời không một ngôi sao. Sương đã thấm lạnh trên đầu và nhỏ giọt xuống vai áo. Nghe thấy tiếng lập cập trong những kẽ răng, tiếng rột roạt của những đôi chân còng gió đang lao trên cát.
***
Buổi sáng thức dậy với sự hồ nghi đang lướt đi trên ngọn sóng. Mùa thu có màu bạch kim. Những dòng chữ hôm qua đã lấp vùi với một màu nước mà chúng tôi không thể hình dung ra được trong đêm.
Mọi thứ bây giờ đã mang màu xám rêu của những tiếng thở dài, những tiếng nín lặng đang nuốt vào trong và cả tiếng rột roạt của những con còng gió.
Nguyễn Hoàng Anh Thư.