mùa màng có thể tĩnh lặng
không ngừng hủy hoại trong cơn mê của đất
tiếng nấc của loài chim từ vòm cây rụng xuống
khởi sinh thứ ánh sáng trầm đục
tan nhanh vào đức tin không màu
nên đời sống luôn hóa điên rồ
dòng sông hoán dụ những đám mây
hàng tỉ hạt nước li ti chờ mở mắt
tôi ngồi câu chiếc bóng của mình
ký ức trôi dạt như một lời nguyền
em nói là muốn tranh luận với tôi
về sóng âm thanh trong từng mạch máu
đang bị thời gian gặm nhấm
và những thực thể cụt đuôi lóe sáng rồi vụt tắt
tôi cảm nghiệm những giấc mơ luôn rỗng trắng
dường như mùi tái sinh đã bay về
đậu bên khung cửa mùa hè
diễn thuyết một lập trình trên vòng cung tuẫn nạn
hôm nay chúng ta là con bù nhìn
giấu mặt vào nỗi cô đơn
mong chờ được chết theo biểu đồ quá khứ
cc-tpsaigon 5/2015
Gửi ý kiến của bạn