Và em đã mơ
Và rồi năm tháng bỗng bình yên
Nắng len xuống môi em vừa chớm nở
Em đã bước đi trên quê hương anh với tim mình rạng rỡ
Như buổi hẹn hò xa lắc của ngày xưa!
Anh đã kể cho em nghe về những cơn mưa
Về lối nhỏ đã bao lần rơi qua bờ ruộng
về hàng dừa xanh và những rò rau muống
về tóc mẹ đen huyền thơm hương gió quê anh
Có ai đó hỏi em về những màu xanh
Về biển về trời về khoảng mong manh bao lần bỡ ngỡ
Về nguyên quán con mình về tháng ngày trăn trở
Về những ngại ngùng, không biết gọi thành tên…
Có lẽ hai mươi mấy năm rồi…em đã quên?
Khát vọng, niềm vui bước chân mình rong đuổi
Dành cho mẹ anh, mẹ em trên quãng đời cuối buổi
Thắp mãi nụ cười ngắn ngủi bởi nỗi đau
Em đến quê anh khi tóc đã chớm màu
Chợt đứng lặng trên sân ga trong cơn mưa đón khách
Những đoàn người đi qua bên khoảng sân rất sạch
Ngắm chiếc nón cũ mèm, chiếc giỏ rất chân quê
Và em chưa thực sự trở về
Nơi chôn nhau của mẹ
Nơi anh nhiều lần đi qua trượt chân vào bờ ruộng như thế
Để ngỡ ngàng vương vấn gởi trong thơ
Và em đã từng mơ …
Khát...
Em cài hoa lên những cuộc tình
Điểm trang cho những điều đã hết
Để trong giấc mơ xa xôi không còn em mỏi mệt
Đi về chân trời hun hút chẳng còn anh
Em cài hoa lên mái tóc xanh
Xa tận miền nắng hạ
Khóm bằng lăng bung khoảng chiều tím lạ
Dăm cô cậu học trò rón rén giấu trên tay
Em cài hoa lên mỗi tháng, mỗi ngày
Không có ai cùng bước
Góc phố hồn nhiên ủ áo mình vẫn mùi hương năm trước
Tháng tư trở về xoay tít cánh dầu rơi
Em cài hoa trang điểm cuộc đời
Của những mầm cây vượt qua mùa cháy khát
Của đôi môi ửng hồng dù đi qua chạm vào lời tan nát
Phút yêu thương!
Em cài hoa trên mỗi con đường
Người chạm gót
Ra đi
Trở lại
Và khoảng trống xa xôi
Những cành hoa khao khát nụ hôn đời rất thực …
Anh tìm em!
Anh tìm em
Khao khát tháng năm xanh
Chiếc đồng hồ quẩn quanh níu đôi vòng đơn điệu
Anh níu tim mình bằng một nụ hôn xưa…
Anh trở về tìm em
Trăn trở những cơn mưa
đôi vòng xe chợt dừng bên lối ấy
Có căn nhà mầu xanh ẩn mình sau giàn hoa giấy
Anh đến đôi lần rồi lặng lẽ đi qua
Anh tìm em
Để rồi bỗng xót xa
Cái nắm tay yêu thương bản thân mình đánh mất
Khoảng cách xa xôi trong cuộc đời rất thật
Chiếc lá trở mùa anh nhặt để suy tư
Anh tìm em cũng chỉ để tạ từ
Góc nắng qua hiên trở mùa hạnh phúc
Có ai bảo rằng tình yêu kia không là điều chân thực
Chỉ trái tim ta mới hiểu đúng về mình
Anh tìm về bên em cũng chỉ để ngắm nhìn…
Một nụ hôn theo gió
Nơi tình yêu anh và em có tự ngàn đời ở đó
xa cách …
Yêu thương!
Đan áo
Chị đan tấm áo choàng đông
Ủ qua cái phận cải ngồng, Phù Dung
Soi gương đếm ánh trăng cùng
Tháng ba hoa gạo
Nghe chừng đã xuân…
Chị đan cái phận gian truân
Mũi kia là lượt, mũi ngừng cuối thu
Mũi gom mấy mớ phù du
Mũi xâu qua nẻo miên du
Chạm mình!
Chị đan khấp khểnh mũi tình
Nghe như tim đã thậm thình còn say
Đan vòng qua mấy ngón tay
Vui buồn đan giữa tháng ngày thấp cao
Ai đi gởi gió phương nào…
Để người đan mũi chạm vào chớm đông!
Trả anh thực tại...kiếp này!
Trả anh một nửa nụ cười
Một trong trẻo giữa kiếp người đa đoan
Trả mùa nắng hạ em ngoan
Tóc xanh chưa chạm lo toan muộn sầu
Trả anh nửa tiếng kinh cầu
Nửa chuông trong đục buổi đầu niệm tu
Nghiêng chiều gom nửa sắc thu
Nghiêng vai em muộn vàng ru lá vàng
Trả anh một nửa dịu dàng
Một mong manh một ngỡ ngàng tinh khôi
Em về buộc tóc em thôi
Nửa vương vướng gió nửa phôi pha tình
Trả anh một nửa cuộc tình
Xa nhau từ thuở thậm thình gọi tên
Hết rồi … nguyện ước …chông chênh
Hết rồi hai nẻo trăng lên - nắng ngày
Trả anh thực tại kiếp này…
Nguyễn thị Bích Thoa