Tôi không thích đọc chuyện chiến tranh từ những nhà văn, có khi chỉ lơ ra cầm súng đôi lần ra đầu ngõ, viết, mà chỉ từ những người lính từng gửi một phần xương máu mình lại chiến trường viết. Không thích đọc chuyện đời sống kín vợ chồng phải nên hành xử nhau ra sao từ những... nhà tu viết.
Không thích đọc phê bình thơ từ những nhà phê bình chưa từng biết... sống chết với thơ ra sao... Khi phê bình/ nhận định/ khuyến khích/ chia sẻ về thơ, tôi chỉ thích Du Tử Lê viết nhất. Một bài viết của ông về thơ, cũng là một bài thơ.
Có lúc, tôi mong ông chỉ "nên" sống và chết với thơ, chỉ một mình thơ thôi... Theo tôi, thơ là đời ông, là mồ ông, là kiếp sau của ông.