Người đàn bà đi tìm những ước muốn hình răng cưa
Chị nói biển đôi khi có màu bàng bạc. Và nỗi buồn của chị đôi khi không rực rỡ như màu hoàng hôn đỏ. Buồn quá, chị muốn cắn cho nỗi buồn không tuổi vụn vỡ, những vụn vỡ rơi vào nỗi niềm trống trải rất đỗi cô đơn. Chị nghe tâm hồn mình chùng xuống. Chị chợt thấy có những điều gì đó như chưa thực sự là điều mình mong muốn. Chỉ là khi trôi trong vùng trống rỗng miên man, cảm giác là luôn cảm thấy thiếu, thấy bẽ bàng. Lại là những điều trong muôn điều không thể nào chấp nhận, khiến chị mãi đi tìm, mãi miết tìm…
Chị tưởng tượng những đường khuyết gấp khúc của những chiếc răng cưa sắc lạnh. Phải chăng điều chị thiếu có hình dáng răng cưa như những chiếc răng cưa trên con dao chặt đá? Những chiếc răng cưa buốt lạnh nhọn hoắt. Chị ước muốn tìm hình của những chiếc răng cưa còn lai, những chiếc răng cưa thô thiển ghép với nhau thành một vết thẹo dài trên một bản thể bằng phẳng. Vết thẹo gấp khúc thuộc về chị, nỗi đau gấp khúc thuộc về chị …Những đường ghép răng cưa không lành lặn nhưng đầy cảm xúc. Chị tiếc một nửa của những đường khuyết trên con dao chặt đá đã không thuộc về nơi chị ước thấy.
Trong bâng quơ một ánh nhìn. Trong miên man một hồi ức đẹp bị nhúng chìm. Trong suy tư những chuỗi nhớ quên qua đời và trong sâu thẳm tâm hồn chị… Những buồn vui trở nên mụ mị trên những cái răng cưa của con dao chặt đá nhòn nhọn đau. Gấp khúc ước muốn gập gềnh, gấp khúc nỗi đau của chị. Cứa nỗi buồn của chị thành những viên đá trong suốt có mùi hạnh phúc lạnh. Cứa vào bầu trời bỏng rát một màu biển lơ mơ mớ ngủ.
Chân trời khát trong chông chênh nhạt vàng cuối ngày mệt thở. Những lẫn lộn ào ập vắt nỗi buồn của chị thả vào linh hồn biển. Mặt biển lặng yên mà lòng biển ầm ào gào thét. Lòng chị bình yên mà tâm hồn gào lên những thanh âm lặng thắt. Một trường khúc vô thanh trượt trên phím gió không màu. Buốt đau. Cuối cùng là chị đã nhìn thấy niềm hạnh phúc của chị bập bềnh trong những đường ghép răng cưa ngoằn ngoèo như những giọt trăng loang trên biển. Những đường ghép bỏng rát, bầu trời bỏng rát, mặt biển bỏng rát và lòng chị bỏng rát. Chị khao khát được ghép, ghép vội vã thật vội vã những mảnh răng cưa vô hình. Ngoài kia, hoàng hôn không màu rực rỡ, hoàng hôn không màu ứa đỏ và những vệt máu rĩ ra từ những vết thẹo gấp khúc oằn mình.
Và rồi chị hạnh phúc ngay khi nhìn thấy một vết thẹo yên bình, như lòng biển gào trong bàng bạc bình yên. Chị mĩm cười nghe những giọt trăng lênh loáng rơi… hiền thật hiền. Chị là người đàn bà gấp khúc những ước muốn đảo điên. Chị thả cho những ước muốn ngủ mê trên những chiếc răng cưa nhức nhối một miền...
Một miền riêng thôi.
Đoản khúc rời cho em
Em đừng chạy trên đám cỏ muốt xinh
những cọng cỏ mềm khóc đau
em cũng đừng chạm vào nhánh cỏ gai
chúng sướt da em âm ỉ máu.
Ngày xanh mầm trên cao
em hãy lắng nghe những thanh âm từ đất
những cung bậc sinh sôi nức nẻ rạt rào
như tình yêu anh
sâu lắng ngọt trào.
Anh cõng trên lưng đoản khúc ngày mơ
đi qua ngây ngô nắng
những vạt mưa mau
nhưng em đừng chạy trốn
dẫu ngày âm u huyền hạ.
Em trốn chạy vì đâu
thảm cỏ sẽ xanh màu
tình yêu anh dành cho em
dẫu những đoản khúc rời
vẫn không hề buông nhau
xin em đừng bước qua đám cỏ gai
đau lòng bàn chân anh.
Sợi trăng vàng rơi xuống nụ trăng trong
* Ngày xộc xệnh ru bước ngày nông nỗi, trút suy tư vào hút hun tình đầu. Đời đã lắm khúc cong oằn sâu, mỏi. Cớ cơn buồn...đay nghiến nát lòng nhau.
* Xưa còn biết bao điều chưa kịp nói, cơn gió hoài tê buốt nhánh thê lương. Mai còn biết bao nhiêu điều chưa tới, mặc kệ đi ...mùa xới ngã tư đường.
* Chiều mê hoảng, bóng dáng chiều tơ tưởng... Phận bọt bèo. Này! phận bọt bèo trôi. Dòng sông chảy miết tìm nơi đổ sóng. Tình ta...ai khoả lấp bóng ai rồi.
* Đời có hiểu thì dang tay rộng mở, chút từ bi độ lượng an tâm người, mây phủ kín dưới chân đồi mộng tưởng, trót lỡ thuyền rời bến ...buốt sông tương.
* Đêm này có trăng về khao khát ánh, tràn xuân lên trên từng cánh hương nồng...mơ một khoảnh riêng ngồi nơi tháp ngóng, sợi trăng vàng rơi xuống nụ hôn trong.
Hành trình tôi đi
Tôi đi về phía dòng sông
Rộn ràng con nước, cuộn vòng đam mê
Tôi ngựơc lên chốn sơn khê
Rừng xanh núi phủ bốn bề thinh không
Tôi dừng chân trước biển đông
Chập chùng con sóng, mênh mông bể đời
Tôi đi về phía chân trời
Thênh thang cánh gió ngàn khơi lạnh lùng
Tôi tìm về với mông lung
Mênh mang ước muốn, trùng trùng ý thơ
Tôi đi về phía cơn mơ
Gặp tôi đứng đó bơ vơ cõi người
Tôi quay về lại bến đời
Biết anh còn có yêu lời thơ tôi…???
Về say mùa lá rụng
Thoáng tưởng đời không là bụi cát
Hình như gió rãi những vòng xoay
Nắng còn níu giữ màu hư ảo
Cuối đường thảng thốt chiếc thu bay
Vén bụi mãi đi về phía trước
Mặt trời còn lửa phút sang đông?
Thoảng vọng mùi hương ngày thơ dại
Sợi khói chiều vương khắc lạnh lòng...
Khuấy nước tìm chi vầng trăng vỡ?
Nỗi niềm heo hút những vần thơ
Xin đi cho hết thời thương nhớ
Để nụ hôn ngoài những giấc mơ...
Ta lạc mất nhau mùa lá rụng
Vụng về ướp bã những cơn say
Kìa ai dắt bóng mình qua phố?
Chợt nghe lạc lõng giữa tháng ngày...
NGƯNG THU