Không còn mặt trời
Người ta lấy đèn làm ánh sáng
Rọi vào mớ tóc em huyền nghìn chuỗi hạt
Cô gái buổi tối phấn hương ngợp một góc trời
Ngoài kia mưa tuôn
Màu đèn đường ầng ậc rơi xuống
Xoãi theo những cành phượng già sần sùi
Lấp lóa sợi mưa
Tôi nghe thấy những điều tan loãng
Từ ánh sáng quanh nàng trộn lẫn mùi hương
Từ tóc em xưa gợi thoáng vô thường
Từ gác cao đèn gầy không đời nào hắt tới
Nỗi buồn tràn trề thi nhau tắm gội
Trong buổi tối chúng thầm thì điều gì chưa kịp gọi tên
Ôi cô gái của màn đêm
Tôi lẫn lộn, nhớ quên, đời mình đâu đó
Có lẽ tôi biết em từ nhiều năm trước
Cũng có thể là lần đầu tôi nhìn thấy hình dong
Sao tôi thấy nhớ em, nỗi nhớ lòng vòng
Hiện lại một lúc nào giữa bộn bề, trơ trụi
Tôi khổ cực, tôi mê man đắm đuối
Không dứt mắt ra khỏi những giọt nước lần theo mấy vệt sần sùi
Tôi mơ mùi hương của em quyện một góc đời
Cũng lần theo thịt da tôi êm ái
Dấy lên trong tôi những điều chưa bao giờ tĩnh tại
Hơi nóng bốc mù vào những tối không tên
Ôi cô gái, của màn đêm
Tôi vẽ mùi hương em bằng bút mực tuyệt vọng
Tôi thấy đời tôi sần sùi thô tục
Trước ánh nhìn mắt đen...
DI DI