gởi: phan như mai
vừng nhật nguyệt khi mờ khi tỏ
tình ta sớm tối lênh đênh hoài
ngàn năm một nỗi đau lòng nhớ
hụt hẫng đêm về nghe quạ khóc đơm sương
ngần giá ướp hồn đôi khi lạc bước
chim đậu trên cành khuyến mãi chờ trưa
đôi chân mỏi giữa đời. trời đứng bóng
thương về quạnh nhớ với bầu ơi
ôi thế sự! là tảng đá lăn mòn trên dốc ngược
nằm cheo veo mà đợi gió trăng về
đêm huyền hoặc cho đời thêm mộng mị
áo em sờn làm đôi gánh uốn cong theo
nắng mướp mồ hôi. thơm rạ mới
cúi xin em mường tượng một chút tình
nhắn về đâu sông lạc núi non đoài
nghe mưa chảy ròng rã đổ tóc thương
trăng gõ cửa cho thơ dại sinh mầm
ngày nhem nhúa khoát lên mình vội vã
sóng vỗ xô thuyền mộng vỡ tan theo
bụi trúc xưa. bướm đâu về. ôm gối ngủ
có thấy mây trắng bay?
mà nhớ trăng tàn bến ngự chơi vơi rụng
ai hiểu cho. tịch mịch một mảng trời
mé rừng đông
hé tàn đông
sát-na-tha
mi
làm ơn đứng lại cho ta nhớ./.
VÕ CÔNG LIÊM (ca.ab.yyc 8/2015)