Thế gian này ai cũng có mẹ!
Ở với mẹ già đôi khi cũng là cái duyên. Nhiều đám tang hắn đã thường thấy rất nhiều người, thậm chí tóc đã bạc trắng, khóc thương Mẹ. Và nức nở rằng "Mẹ ơi, con chẳng chăm Mẹ được ngày nào". Họ khóc thật, nói thật. Nhưng biết làm sao hơn được nữa, chuyện đã qua rồi! Thời gian và hiện tượng thì không thể níu lại được. Bởi vậy, còn được gặp nhau trên trái đất này, là may lắm rồi!
Nhớ hồi còn nhỏ, ở xóm cũ, có ông Dệnh là dân tản cư từ quê, làm nghề gánh thuê cho hàng chợ. Nhà chỉ có một mẹ già và ông. Ông Dệnh không có vợ, chắc cũng tại vì dáng người thô kệch của ông, chân tay thì khẳng khiu, đặc biệt hàm răng thì hết chỗ tả, hô hổng và lộn xộn hết cỡ, đi đâu nói cũng thều thào đầy nước dãi. Ấy vậy mà trông ông thật hồn nhiên, thoải mái. Hắn nhớ nhất mỗi chiều chập choạng tối, ông Dệnh đi ngang qua nhà, tay cầm chiếc đòn gánh và bọc đồ ăn tối cho mẹ, ông nghêu ngao sang sảng ngọng nghịu “kừng nghi ây kui cũng khống gới mẹ, gới cuộc ời" (chừng ni đây tui cũng sống với mẹ, với cuộc đời).
Hắn lại có được cái duyên đó. Ở và sống cùng, trông nom mẹ đã bốn năm. Nhờ vậy hắn mới biết và thấu hiểu phần nào. Người già không phải như người trẻ, và cũng không hẳn là hoá nhi! Có đôi lần hắn tự hỏi "một mai mình có giống như mẹ rứa không?" Mẹ vẫn còn minh mẫn hơn người khác dù đang ở tuổi 90, nhưng nhiều lúc cũng lẩn thẩn gạn hỏi nhiều lần vì một chuyện, đôi khi cũng ích kỷ như bao người mẹ quê ngày xưa, một đời khốn cực trăm bề. Cái ký ức và tính cách cũ khó mà phai mờ được. Thậm chí còn nhân lên, đôi khi phải làm cho người trẻ phát bực. Hắn thì hiểu rõ, nên nhiều khi cứ giỡn chọc, cười xoà cho qua chuyện để mẹ vui. Hoặc khó chịu lắm thì lặng thầm đi ngủ vì biết nói gì cũng không giải quyết được... Có phải giỏi và hiếu đễ chi mô! Chẳng qua, hắn là bác sĩ nên chuyện tâm lý người già cũng thấm hiểu đôi chút, nhất là chuyện rối loạn tâm thần tuổi già. Vậy mà có một lần vì quá nhọc công việc, lời mẹ lại khó nghe về chuyện nhân tâm, hắn bực bội quát lớn với những mong để Mẹ tỉnh tâm, thanh thoát tâm trạng tuổi già. Ngờ đâu... Mẹ im lặng rồi nói một câu ngắn gọn: Thôi thì Má về quê cho con yên! Hắn càng bực hung vì mẹ vô tình đả thương vào nỗi khát khao được chăm sóc mẹ của hắn. Hắn lầm bầm, bực dọc rồi đi ngủ.
Sáng sớm như mọi khi, nhưng hôm ấy trễ hơn nhiều, nên hắn phải đi làm gấp. Vội vã dắt xe máy ra cổng, không thấy mẹ ra mở cổng (đó là niềm vui đầu ngày của Mẹ). Chạnh lo! Bỗng có chuông điện thoại cầm tay reo liên tục. Hắn lật đật mở máy. Đầu kia vang giọng của ông anh con cậu sáu: "Ủa, Cô sao..." rồi ngắt máy. Chết rồi, hắn vội vã vào phòng của mẹ. Sao vắng quá! Ông anh họ gọi lúc nãy lại réo chuông điện thoại", nói:
“Hôm qua anh có ghé thăm Cô. Sáng nay anh định gặp chú, mà thôi chừ chú chạy ra ngoài đường ngã ba Kỳ Lý luôn nghe..." Lại tắt máy, kỳ lạ!
Hắn lại lo thêm! thôi rồi, hay là Má đã...Má bỏ đi thật sao? Hay đang bị chuyện gì ở ngã ba Kỳ Lý? Thôi đúng rồi, nguy rồi, hắn nghĩ. Sao lại thế này Má ơi...!? Hắn vội vã nổ máy chạy ra đầu đường, thấy một người giang tay đón hắn chỉ chỏ cười móm mém như Bùi Giáng ở Sài gòn trong những năm còn sống! Hắn chớp mắt nhiều lần, nhìn cho thiệt kỹ. Thì ra là mạ hắn! Hắn thở phào nhẹ nhỏm, dừng xe lại. Má vỗ tay vào lưng hắn:
" Bữa ni răng trễ ri con? Má ra đường chờ đánh lưng con đây. Tổ cha mi!"
Ui chao, Má ơi! con biết nói gì hơn. Lòng hắn tràn ngập niềm vui. Ơn trên còn thương hắn lắm! Hắn cười hiền rồi nói:
"Con
đi làm nghe Má! "
Cái nắng sớm lung linh tràn trề nhựa sống đẹp đến lạ! Hắn suy nghĩ và lẩm bẩm:
"May quá. Hú hốn! Má ơi!"
Tam Kỳ, Mùa Vu Lan 2015
Nguyễn Lương Việt