Trắng cơn mơ.
người nông dân gặt niềm hy vọng còn sót lại trên cánh đồng
ngày như khối lập phương trắng đều sáu mặt
hạt mồ hôi mẩy trên từng bông lúa lép
bặm môi vung liềm cắt đôi cơn lũ
đỏ mắt tìm không thấy hạt phù sa
dạ dày réo ầm như cơn lũ hôm qua
quẹt bùn lem buông tiếng thở dài chết lặng
đồng ngập mặn
mắt người ngập mặn
hạt phèn chua
chua xót cả một đời
ngửa mặt kêu trời
cao xanh có thấu
xót lũ trẻ lội trong xì xụp cháo
húp cái nghèo vẫn cười ngây thơ
lũ qua rồi trắng cả cơn mơ
Khúc đêm.
Thu tràn qua triền nắng hạ
Heo may thổn thức trong chiều
Đang phiêu miền ngôn ngữ lạ
Giật mình vấp tiếng chim kêu
Ai bảo nàng Thu thay áo
Khỏa trăng đốt bỏng mắt hè
Vô tình lật trang di cảo
Nốt trầm hóa thạch tiếng ve
Đi tìm mầm xanh câu hát
Hè qua đã tuyệt chủng rồi
Vùi chôn tim mình trong cát
Nén lòng bật màu ngọn môi
Ta khát mỏm đêm u tịch
Vạt trăng vắt nửa cung đàn
Ta đào sâu trong trầm tích
Lắng lòng tự thuở hồng hoang
Nhả cười vo tròn khói thuốc
Khúc đêm loang ngấn mắt sầu
Chùng phím rơi âm gầy guộc
Giọt đàn lạc bến chiêm bao
Người đàn bà bắt đá nở hoa.
người đàn bà
trong tim tôi luôn ngự trị niềm thương nhớ
người đàn bà tôi yêu từng hơi thở
quyện vào nhau những ân ái mặn nồng
người đàn bà chưa từng coi tôi là chồng
tôi ăn nằm với người đàn bà hoàn toàn không thể xác
người đàn bà bán linh hồn cho thói đời đen bạc
người đàn bà lẳng lơ
không hiểu sao tôi vẫn tôn thờ
người đàn bà không biết phản bội bao giờ
có những khi vấp ngã trong bóng tối
người đàn bà thổi vào tôi một luồng sinh khí mới
tôi thoát thai tôi
ngày hồi sinh
tôi dang tay ôm trọn ánh bình minh
người đàn bà dạy tôi biết đa tình
Nhiều lúc phiêu trong tột cùng cảm xúc
người đàn bà lên đồng trong trái tim trần tục
môi nảy mầm hoan ca
người đàn bà bắt đá nở hoa...
Nguyễn Thành Tâm.
Gửi ý kiến của bạn