Dòng đời luân chuyển.
Yêu cho đi nhận về từ phía
khác
Tiếng thời gian bay bổng giữa
xa xôi
Ly rượu mời có người khóc kẻ
cười
Trên năm tháng chia đôi lời từ
tạ
Lạnh mùa đông cớ sao tàn nhẫn
quá
Đủ làm đông vết máu của
thương đau
Đủ làm quên giây phút nụ hôn
trao
Đủ làm chết dung nhan trong
khoảnh khắc
Ôm số phận mẹ một đời thổn
thức
Em từng đêm vò võ nỗi niềm
riêng
Đời mong manh sao giải nghĩa ưu
phiền
Cõi tạm trú nên lầm người
gian dối
Trong thánh thiện chắc gì không
tội lỗi
Kiếp lục bình chưa trả hết
long đong
Mỗi người chúng ta đều có con
sông
Được tắm mát thời hoàng kim
tuổi nhỏ
Chiều vào tối lắng lòng nghe
đất thở
Tiếng đàn ai réo rắc giấc mơ
yêu
Hồn quê tôi bàng bạc khói lam
chiều
Tình dân tộc biết bao điều
thân thiết
Hoa mới nở còn nghe mùi trinh
tiết
Hương bềnh bồng về tận phía
đam mê
Buổi đầu tiên mình nói tiếng
hẹn thề
Từng nhịp thở má ửng hồng e
thẹn
Em có nghe dòng đời đang luân
chuyển
Cho bây giờ và mãi mãi tương
lai
Để em thấy tình yêu luôn rất
lạ
Sương trên cành lóng lánh buổi
ban mai!
Tiếng quốc kêu
Đời tôi là cả đời thơ
Gởi quê hương, gởi ngày xưa
của mình
Mẹ kể, tản cư về Ông Hổ
Nhà nội gần sông, lợp lá dừa
Cha đi giữ nước từ dạo đó
Gió lùa khóm trúc, tiếng gà
trưa!
Tóc nội dần pha bông gòn chín
Là biết đời tôi thêm lớn khôn
Thương nọc trầu vàng, hàng cau
trắng
Nhìn khói đốt đồng, rạ cháy
lan!
Lòng mẹ như con sông êm ả
Lớn ròng, xuôi ngược cả đời
tôi
Vườn sau chim hót bình yên quá
Còn thấy riêng tôi một khoảng
trời!
Khoai lùi tro nướng thương mùi
khói
Mát lòng từng ngụm nước mưa
thơm
Quày chuối nghiêng cây vừa chín
bói
Đậm đà như cá lóc nướng rơm!
Gần tết, tát đìa đông vui quá
Tôi xuống quậy sình để bắt
hôi
Đâu chơi trốn kíếm mà ma giấu
Giấu suốt một thời tuổi thơ
tôi!
Nội lại dọn nhà về miệt dưới
Long Xuyên từ đó cách xa hơn
Bìm bịp kêu, nhớ mùa nước nổi
Nước mắt rơi, tôi đã biết
buồn!
Làm sao quên được Cần Thơ Bé
Có cô bạn nhỏ thật đáng yêu
Hôm nay về lại nhiều thay đổi
Qua cầu Hoàng Diệu gió trời
reo!
Xuống bến Ô Môi nhìn con nước
Nhớ mẹ chèo xuồng đi chợ
khuya
Bông tràm bay trắng trời mơ ước
Đâu rồi tiếng quết bánh phồng
xưa!
Giờ đây, bóng mẹ không còn nữa
Nhìn lại mình, tóc nhuốm muối
tiêu
Thương cuộc sống nầy, lòng se
thắt
Nghe lạc bên đời tiếng quốc
kêu!
_________
- Cù lao Ông Hổ, thuộc xã Mỹ
Hòa Hưng, thành phố Long Xuyên, tỉnh An Giang.
Về lại Trúc Giang.
(Riêng tặng: Sáu Miệt Vườn,
Vũ Thủy, Đông và Lợi)
Dừa vẫn xanh bốn dòng sông êm
ả
Ba dãy cù lao màu mỡ quê mình
Chiều tháng sáu ta qua cầu Rạch
Miễu
Chiến hữu mất còn qua cuộc đao
binh!
Mái trường cũ em xa từ dạo đó
Ta nhìn quen màu phượng đỏ cuối
ngày
Con ve lạc mùa hè ran tiếng khóc
Thuở học trò trôi biệt khỏi
tầm tay!
Cầu Cái Cối có biết bao kỷ
niệm
Chợ Tân Huề Đông nhộn nhịp
bình minh
Đêm Tân Thạch mưa hoài cho tới
sáng
Cù lao Minh bỏ lại góc ân tình!
Hồ Trúc Giang màu trăng huyền ảo
quá
Người xa người sao biết được
thủy chung
Con đường thẳng ta đi hoài chưa
hết
Đừng nói chi những ngã rẽ vô
chừng!
Bè bạn lâu ngày gặp nhau rối
rít
Cây nhà lá vườn rượu đế lai
rai
Hãy vui vẻ để quên bao phiền
muộn
Bàn tới làm gì chuyện ở kiếp
mai!
Vạn vật sinh ra luôn cần sự
sống
Chuyện đổi dời như sáng nắng
chiều mưa
Tình tri kỷ là món quà vô giá
Dù chung quanh ta còn lắm trò đùa!
Khi trái đất chưa có ngày tân
thế
Nên con người chưa hết những
ước mơ
Ai khanh tướng công hầu ta dân
dã
Khôn ba năm dại chỉ đến một
giờ!
Bến Tre, 7. 6. 2014
TRÚC THANH TÂM
_________
- Trúc Giang là một quận của
tỉnh Kiến Hòa trước đây, nằm trên cù lao An Hóa (Bình
Đại).
- Bến Tre là dãy đất phì nhiêu,
có 3 cù lao: Cù lao An Hóa, cù lao Bảo và cù lao Minh.
- Có 4 con sông chia 3 cù lao thành
ranh giới tự nhiên đổ ra biển đông: Sông Mỹ Tho (Cửa
Đại), sông Ba Lai (cửa Ba Lai), sông Hàm Luông (cửa Hàm
Luông) và sông Cổ Chiên (cửa Cổ Chiên).
Gửi ý kiến của bạn