Những mùa hè chúng ta là hư ảo.
Bắt đầu từ trang sách kinh chứa sự bí ẩn của thế gian
chúng ta men theo tro bụi của những cơn mưa bị đốt cháy
nơi những khuôn mặt chồng chéo khốn khổ
từng đôi đồng tử héo đi trong đêm tối
Những đứa trẻ lưu lạc bay về dưới một cánh đồng cỏ
giọng nói suy nhược của ánh trăng chảy xuống mặt hồ
những con thuyền lướt đi trong mây
và cánh buồm căng lên từ ngọn cây đầy tiếng hư linh
Nơi bàn tiệc những ghế ngồi đã bắt đầu rã mục
người tiên đoán về tiền kiếp của cơn mưa cũng đi vắng
những con dơi về khóc lóc dưới mái hiên
mùi quả chín dữ tợn như chướng khí
Cuộc viễn du kết thúc của những bộ rễ mệt mỏi
hàng cây xám buồn đau đứng bất động
chúng ta ôm nhau khi cơn giông vỡ mật nằm chờ chết
từng dấu chân nẩy mầm trong bất thường thời tiết
Còn lại ban mai kiên nhẫn chờ khai sinh
đàn ngựa mù mờ nở ra giữa sương muối
những nụ hoa hình bóng đọng vũng trên thềm nhà
mùi hương trèo lên thân thể chúng ta chờ giây phút phát tán.
Prelude tháng chín.
Nơi chúng ta ngồi, những con bướm từ ảo ảnh đập cánh
suốt một chặng bay dài ánh sáng thức dậy
đoàn người hát thánh ca trên con đường phủ đầy tai nạn
những mái tóc rậm rạp trở lại, dấu hiệu của bí tích mùa Thu
những vòm cúc sáng láng qua cuộc ngái ngủ kinh niên
những đám mây trèo mãi lên khuôn mặt chúng ta
Mùi thịt da của cây cối, rung động và tươi tắn
trò ú tim lấp lánh trên mặt hồ, chúng ta chờ đợi một giọng nói bị phát hiện
phía xa xôi, những khu vườn mẫn cảm làm tổ thưa thớt trong thị trấn
đã qua rồi những ngày mưa lỗi thời và thất bại
từ ngón chân của chúng ta từng đốm nắng xuất thần trổ mầm
hơi thở gấp gáp, lan toả, đẹp như một hợp âm quỷ dữ
Trong khúc dạo đầu của ký ức được nhắc lại
những ngọn đồi mất tích được triệu hồi
khi đó chúng ta lang thang trong cơn mê, trì tụng mãi một lời bí ẩn
- Em sẽ ở lại với bóng tối, với những tháng ngày đã thoái hoá
dấu vết về chúng ta, một tổ khúc ảm đạm băng hoại
rễ mọc đầy trên từng nếp vải, hãy hút lấy những u buồn này…
Nơi chúng ta ngồi, những hải cảng màu trắng trôi lơ lửng
những giá sách bằng gỗ khuynh diệp chứa đầy ảnh minh hoạ trẻ con
người đàn ông mặc phẩm phục đen, với nụ cười khải thị lẩn khuất
- Chúng ta có thể đã bị tiêu hoá bởi những xáo trộn không yên ổn
những gương mặt đầy hương thơm qua mùa thống khổ về trú ngụ
từ ký vãng, chúng ta là những hồng ân trở về.
Lời yêu lưu cữu.
từ buổi sáng này, cơn chấn động màu xám đã dày vò anh, hợp âm cầu kỳ nhất của điệu Bossa Nova thận trọng trôi đi. hơi ẩm có chu vi hẹp, thức dậy bên màng phổi ánh sáng, anh tự thú trước gương, sự xê dịch quá nhanh của cơn nhiễm trùng làm chúng ta mệt mỏi, nghi thức tạ lỗi với giấc mơ, xu hướng Em. những giọng người được mã vạch trên cái đầu được ký hiệu hình khối, đó là một giấc mơ điên rồ Em biết không, mùa Hè này những bầy cá đã hóa thạch, những cái vảy của chúng bong ra làm bầu trời có màu của rễ cây mất ngủ. sự mô phỏng thời tiết bằng những cơn mưa làm cổ họng của mặt trời phát ra từng tiếng nhàm chán. thận trọng hơn, khu vườn được gây mê kỹ lưỡng từng cụm hoa nhỏ, từng đọt cỏ nhỏ, im lặng tạm bợ vô cùng.
những đám mây không cập nhật kịp thời sự thay đổi này, lúng ta lúng túng, anh không thể nào cười nhạo được nỗi buồn quét nhanh qua não, bằng một nhịp độ choáng ngợp, chúng hình thành một vùng trũng, vận động xơ cứng. ẩm ướt trong một thời gian dài, mở ra những đồng thoại mới tinh, con bướm phát cáu vì đôi cánh sặc sỡ của nó, lao vào những khóm hoa mà hôn mê đắm đuối, dâng lên trong chúng ta, niềm đau thương đa nhân cách. bằng một ý niệm về Em, bền bỉ lũng đoạn, tinh thể nước đã bám đầy và làm mờ đi vết tàn nhang trên mí mắt, anh đã nói thật đầy đủ về cái nhìn bất trắc, vĩnh viễn ám muội này. dường như càng phóng túng trong tổ khúc ảo giác thì những tiết tấu màu sắc càng mạnh mẽ hơn, luồng ấm áp tiềm ẩn của cảm giác, hội chứng rối loạn diệp lục, tháng Năm và hàng cổ thụ khổ sở nhiều.
ra đi từ xáo động của bầu trời, mặt đất, vài nhỏ lẻ được liệt kê của thực vật, động vật, những màu sắc và âm thanh không phản ứng dần suy yếu đi rõ rệt, ngôn ngữ của điều ám tượng đánh dấu một bước ngoặt mới, đó là sự tràn trề tâm lí. độc đoán hay hà khắc thang âm, những bí ẩn được lưu cữu của anh không ngừng tìm kiếm một trào lưu trong môi trường hòa thanh biến động, của lá, của hoa, của côn trùng, của mê sảng. luân chuyển qua hình ống rỗng, tiếng nói hay lời yêu cơ hồ, Em đã trở nên một phiên bản vô biên.
Buổi tối của người đi vắng.
Trên chiếc đi văng mùi buổi tối
đầy ắp những hợp âm trong vết chích cuối cùng của con muỗi cỏ
A án ngữ mọi giác quan bốc hơi
A hát về hạnh phúc màu xám
giọng nói được lập trình cẩn thận
và những dãy số được hoài thai trong quyển niên giám
rơi xuống mặt gỗ từng vũng lớn
Mùi thơm nhầm lẫn trước xác nước khô
ý nghĩ tạm bợ được xây lên từ cơn mưa đã tạnh
những vết ố sắp hết hạn tồn tại
thốt lên những mỏi mệt sau cùng
một phẫn nộ sau cùng
mang cơn sốt vàng da của chiếc lá bệnh tật
Con mèo điên rồ đã tới trong bữa ăn muộn
lời cá chết từ chân giường nở thành dấu hoa thị
cái lưỡi xê dịch thật chậm giữa những bức tường
cơn thèm muốn mềm mại
tước sạch mọi giấc mơ ẩm ướt
trong ánh nhìn cư ngụ đầy bí ẩn
một bộ phận mang tín hiệu chán chường
Cơn giông cạn khô ký ức nâu mái ngói
nếp gấp trên một âm thanh bị bào mòn
móng tay cháy với mùi vảy sừng
làm cái chết của những bóng đen bị rối loạn
căn phòng khóa trái của người đi vắng
đã bắt đầu ồn ào trong buổi tối này.
Từ mùa đông tôi thấy.
Đi qua tu viện, những hòa âm đơn điệu của hàng cây
bóng lá rơi tối tăm mặt mũi
người bán thảm ngồi không nhúc nhích
mùi hương của họa tiết nở ra dở dang
thành phố phục chế thành công mùa Đông
lời chuông mở mắt nhìn chăm chú vào điều hứa hẹn
Tôi đến muộn trong vị giác của buổi sáng
từng ý nghĩ dầy lên như chiếc khăn choàng
nuốt tiếng đập cánh sau khủng hoảng của lặng im
bầy chim trắng hót khan trong ánh sáng
trận buồn ngủ tàn dần trên mi mắt
Cuộc di trú của con đường bị phát giác
những âm thanh bị đào bới vội vàng
đậu vào ô kính một gương mặt của người lạ
một đôi môi với giọng nói ngơ ngác
vết son rơi trong cơn kích động màu sắc
Trở về nằm im lặng cạnh ban công
thành phố thả xuống tóc tôi từng ngày bị hoen gỉ
phía trên cao tòa nhà và ô cửa
những bông tuyết phác lên trí tưởng tượng
một hình nhân có kí ức đau buồn.
Khái niệm 20.
Những con bọ cánh cứng bay qua phòng tôi
sự trải nghiệm của cảm giác, ngôn từ thái hóa
chúng, đậu, trên, nỗi buồn Pasodoble
phản xạ của thời gian, bài thơ co giật
tôi là một bức tường rỗng chứa bóng đêm lỏng
mùi cơn mơ xuất huyết
Tiếng đập cánh thì thầm màu thạch anh
sinh thiết cơn dự cảm, hồi tưởng một giai điệu
cẩn thận như bóng người trên dây
khối áp-xe của hướng chuyển động đỏ dần
nhựa thông loãng, bản phác thảo ký ức dở dang
tôi soi gương mơ hồ ảnh
Âm thanh cuối cùng trong không gian này
từ hơi thở kim loại
căng thẳng như lời ái ân, tôi chìm trong im lặng
tờ ghi chú cho sự vắng mặt của ánh sáng
là cơn sốt đang lan nhẹ dần trong những mũi tên kiệt sức
tôi, sự kết thúc
một dấu chấm phát ban.
NGUYỄN NHỰT HÙNG.