Mưa.
Những cơn mưa ầm ã.
Trôi tuồn tuột niềm vui.
Lặng nghe bong bóng vỡ.
Giữa miên man phận người.
Lòng chợt bàng hoàng gió.
Tim chợt bàng hoàng đau.
Người ở gần đâu đó.
Mà nghìn trùng thiên thu.
Ước chưa từng gặp mặt.
Ước chưa từng hoài mong.
Ước lòng như giếng cạn.
Ước tình đừng trăm năm.
Em vẫn cứ là em.
Như chồi non lộc biếc.
Như trời xanh, mây ngàn
Trôi vô tư, mải miết.
Mưa rơi trên vai trần.
Mưa ướt đôi chân mỏi.
Đường nào về cầu vồng?
Và lòng ai hoang hoải?
Chẳng thể là của nhau.
Xin đừng làm quay quắt
Xin đừng như mưa chiều.
Mịt mùng em, tan nát.
Tháng 6/ 2015.
Trong veo nỗi nhớ.
(Thân tặng một người anh, một người bạn)
Anh đừng làm tan nát trái tim em.
Bằng những câu đùa vu vơ, không đáng có.
Quá nửa đời người, em không còn đủ trẻ.
Để chênh chao, quay quắt nhớ về nhau.
Trên những con đường mà ta đã qua.
Xin đừng bắt em phải ngoái đầu nhìn lại.
Chênh vênh giữa ngã ba thì con gái.
Như ngày xưa? Mọi thứ đã lỡ làng!
Nếu còn yêu, xin dừng ở đôi tay.
Nắm thật chặt hạnh phúc mình đang có.
Nếu còn thương, hãy hát bài tình ca nho nhỏ.
Cho người anh đã chọn lối đi cùng.
Dẫu ngày mai nắng tươi hay bão dông.
Dẫu có thể chẳng bao giờ mình gặp được lại nhau qua bao ồn ã phố.
Chỉ xin giữ trong tim là trong veo nỗi nhớ.
Như ngày xưa- ta mới gặp lần đầu!
Nợ nhau một lời chưa kịp nói.
Có một lời chưa kịp nói
thoáng đã hai mươi năm.
Mọi vui buồn hôm qua
giờ hóa thành xưa cũ.
Cả nụ cười rạng rỡ.
Cả trái tim
dẫu biết đã chung chiêng
vẫn cố tránh một ánh nhìn!
Yêu thương
giờ như những vòng xe.
Cứ mải miết trôi
về chân trời nào xa hút?
Dịu dàng tháng ba
hoa xoan tím ngát.
Bâng khuâng trong chiều
bâng khuâng cả nhớ quên.
Nợ nhau một lời
sau ngần ấy tháng năm.
Cũng đành trả vào hư vô
giữa bao la trời đất.
Đã chẳng phải duyên
hà cớ chi quay quắt?
Mọi thứ cứ an yên
hoài niệm ở bên đời.
Có thể sẽ gặp nhau
trong một dịp tình cờ.
Mọi thứ đã đổi thay
qua trăm nghìn ngã rẽ.
Có thể trái tim yếu mềm
sẽ chung chiêng
như ngày xưa và nhiều hơn thế.
Cũng vẫn dành riêng trong tim một điều
Nên
chẳng có lời nào chưa kịp nói nữa đâu!
Bâng quơ.
Đôi khi em thèm như nắng
mênh mang trên cánh đồng chiều
tím ngát nhớ nhung và yêu thương.
Đôi khi em thèm như gió
lang thang qua lối xưa.
Đôi khi em thèm một ánh mắt
thiết tha như chạm vào đáy tim.
Đôi khi chỉ một cái nắm tay thôi không cần chặt.
Cho em đi ngang qua những bộn bề
và tìm cho mình một khoảnh khoắc bình yên.
Lắm lúc giữa phố đông người đông.
Em thèm được giật mình thảng thốt.
Giữa những ánh nhìn lạnh lùng không quen biết.
Có ai đó nhận ra và bất chợt gọi tên mình.
Chỉ mình em với những hoài niệm viễn vông.
Rối bời chỉ tay những đường ngang và dọc.
Hãy học cách tự ru mình “tôi ơi đừng khóc”.
Bâng quơ chi ngày đã tắt, chiều tàn.
Buồn.
Se sẽ niềm vui, len lén nỗi buồn.
Ngày bỗng nhạt nhòa trên từng khuôn mặt.
Những bàn chân hình rẽ quạt.
Những ngón tay gầy bấu víu mãi thời gian.
Bầu trời màu nâu.
Cô đơn, lênh khênh giữa đồng chiều con cò trắng.
Dự cảm điều gì?
Bạc mình không cất cánh.
Hoài thai điều gì?
Miên miên trong im lặng.
Khấp khểnh vòng đời.
Bình minh và bóng tối.
Tự huyễn hoặc mình.
Đã qua rồi một thời nông nổi.
Gửi ý kiến của bạn