quà cho người đàn bà mắt ướt.
tôi viết cho em
người đàn bà mang tên tôi
cái tên như vì sao cô đơn rớt ngoài khung cửa
như cội hoa nở đóa trái mùa
tôi viết cho em
người đàn bà có đôi mắt ướt
mỗi nụ cười đánh rơi vài giọt mặn
em mênh mông mà tôi hóa ao tù
câu thơ tôi thả trôi trên dòng ngữ nghĩa lời thú tội
như con chiên ghẻ trong ngày sám hốI
em quệt vào môi tôi những dự cảm không lành
ngọt lịm
tay em mùa lạnh
mười ngón tái tê tím màu lục bình mắc cạn
từng chiếc vân tay nổi loạn
rũ bay bay những mốc những nồng
tôi muốn viết cho em
bằng đêm kéo chăn ôm vai mình gầy cánh vạc
bằng ngày mỏi mắt bỏ quên mặt trời hứa đằng đông lại về tây nằm ngủ
bằng chính tim tôi
yêu tiếng chuông ngân lạc nhịp của mình
tôi hái nhé, cho em
ngọn gió đông gửi kèm bài thơ khất thực
hôm nào đó đói lòng, xin hãy mở ra xem
chỉ cho em, người đàn bà mắt ướt
ngồi chờ tháng Hai qua
ngày mọc một nhánh sông
chảy qua cánh đồng em mùa ải
qua vết nẻ niềm nhau
không có đọt vui cầm trên tay như cầm câu khấn nhỏ
em ngồi giữa sớm mai
nghe dương cầm tháng Giêng thủ thỉ lời khói thuốc
khoảnh khắc cũ vãi theo những mầm non rất vội
có đôi người chờ gặt một tái sinh
ngày tình nhân
tặng cho em nhánh tường vi không chờ ngày trắng
anh ngồi đó
trong ngăn nhỏ em rất đỗi, gục đầu
một ngày chẳng phải riêng hôm nay
tóc em rụng giữa miền anh lấm tấm bạc
con sẻ nhỏ vừa bay đi vừa hát
bài tương tư
trong câu xé cổ gọi bầy
em viết câu nhân tình thả vô duyên bay qua đồi cắc cớ
trên vai áo anh giữa đời hư mà rất thực
rụng ngả nghiêng một nỗi buồn đầy
em lả tả
ngày lên rất mỏi
ngoài kia
thành phố khoác khăn voan làm dáng
và lũ chim lích rích câu chuyện tháng mười
em thì muốn ngủ
giấc mơ đã thức dậy lâu rồi
em cũng theo guồng quay mà điểm ngày rất vội
ôi những con số biết xơi xơi giễu nhại
một, hai, ba, trăm, triệu bọt bèo
muốn nằm yên và thở đều, thật khẽ
không mưu cuộc trở về
hôm nay trời rất lạ
đẹp âm u như gái đếm tuổi chưa chồng
em thời cũng lạ, rất xinh
khép nép cười bằng đôi mắt mở
khi không có niềm vui
thì nên bẻ nhỏ nỗi buồn để bấu víu?
sáng nay em bỏ nắng đi ngay vào ngõ nhỏ
cửa sổ chốt im, ban công cũng lặng lẽ
những tiếng rung kêu thường tình làm tê dại mặt bàn
liệu thớ gỗ có đau?
ngoài kia
thành phố đẹp như bài thơ rất số
em thì muốn ngủ
một giấc ngủ không còn đếm, chia
có thể em sẽ hoàn nguyên bằng một ngày nào đó
thình lình và lạc lõng
thì nhờ người trần gian ngày còn lại
giùm em.
Một mình
căn phòng tối giữa ban ngày
những thứ ánh sáng gần như đều đã trốn
khỏi những câu hỏi quen.
anh ở đâu? bây giờ tháng mấy?
bài thơ số, câu kinh run lẩy bẩy
em buồn không? nụ cười sao trắng thế?
bông hoa trong bình sao chưa chịu sang thu?
căn phòng tối giữa ban ngày
tiếng đồng hồ đếm những giờ còn lại
bức tường xanh xao dưới gió đầu mùa
em đánh đu trên nỗi buồn tự thú
anh đã lẫn vào những mùi hương
lạc em trên cánh đồng chữ nghĩa
tình yêu về trong đêm mất ngủ
như bao màu son môi rực rỡ thường tình
bây giờ tháng mấy? anh ở đâu?
khi em thậm chí đã quên, anh ở đâu, bây giờ tháng mấy?
căn phòng tối giữa ban ngày
như chiếc hộp kí ức
riêng em.
Nguyễn Bích Lan.