nhiều năm qua, tôi tự hào không lấy của ai, điều gì!!! ngoài buổi-sáng-em dù chúng ta không thấy nhau trong giấc mơ đêm trước dù những ngón tay em đã in dấu trên mặt tôi như những con sâu đo đo từng phân chiếc bóng hạnh phúc, muộn tôi ngó xuống lòng mình thấy ngày mai là những dấu chân chim cuối mắt. như hàng cây ngó xuống giấc mơ đêm qua: - chia buồn những chiếc lá đương xanh chưa sống hết đời mình, đã rụng! như bạn bè chúng ta có nhiều người đã đi rất xa lúc họ còn rất trẻ!!! . dấu chân chim, hàng cây, lá xanh và, những người đã đi rất xa không nói với tôi một lời nào khác hơn tiếng thở dài (rất dài) của gió. . nhiều năm qua, tôi tự hào không lấy của ai, điều gì!!! ngoài buổi-trưa-em mặt-trời-giữa-ngực hắt xuống những tia nắng tẩm hương, khúc xạ lên môi tôi núm son tươi từ thời em trẻ dại. và, căn phòng những lần tôi ôm em. những lần tôi hôn em. những lần tôi trong em khát khao. hối hả. trước khi chúng ta tan trong nhau (cùng buồn / vui lẫn lộn) tựa cơn bão đi qua địa cầu hồn nhiên. không lưu dấu. . những tia nắng khúc xạ tẩm hương ngực em, núm son tươi, những khát khao, hối hả... không nói với tôi một lời nào ngoài cơn bão. cơn bão nói sẽ ở lại cho tới ngày tôi chết. và, cái chết cũng sẽ nhắc nhở tôi cách gì thì cơn bão cũng đã ở lại, (như định-mệnh-chói-chan cột chân chính nó!) . nhiều năm qua, tôi tự hào không lấy của ai, điều gì!!! ngoài ký-ức-đêm-em. khi trăng, sao giã từ đôi mắt ai thả xuống tôi cánh rừng nguyên thủy có con sông chia đôi triền nhật / nguyệt. đêm thuật lại, những lần tôi cúi hôn sông. những lần tôi cúi hôn rừng. (sông từ chối ra khơi! rừng đợi mưa trở lại!) như dã thú, chim muông quỳ gối. nhắm mắt. thay nhau đọc những thời kinh-tận-hiến. và, lắng nghe hơi thở ngọt. trên môi tôi, vị mặn. . tôi đứng lên. em đứng lên. cùng đứng lên với chúng ta: là con sông, rừng nguyên thủy (chia đôi) đã khép. chúng ta biết ơn nhau. như biết ơn cuộc đời, đã tháp trái-tim-tận-hiến sự sống trong mỗi đứa. (hãy biết ơn cả thời gian làm nhiều sợi tóc rụng. dù chỉ Thượng Đế hiểu uẩn tình nơi những sợi tóc ấy...) . tuy nhiên, rừng nguyên thủy, con sông, những thời kinh-tận-hiến dường không thấy cần thiết phải bày tỏ một điều gì với tôi, khi chúng hiểu: - tất cả đã nằm ngoài lời nói. và, chữ nghĩa bất lực! như chúng ta bất lực! một ngày nào đứa này sẽ nhìn đứa kia ra đi mà, chẳng thể cho nhau một điều gì khác hơn: - “vĩnh biệt”!.!
Tác giả viết năm 1978, sau ba năm làm ca hai, mỗi đêm khuya, khi trở về từ sở làm, ông thấy, truớc sau chỉ có một vầng trăng dõi theo lộ trình hiu quạnh của ông
Tác giả cho biết, năm 1980, không biết từ đâu, ông nhận được một bức thư viết tay của H.T., người mà ông đã phải chia tay vào những phút cuối cùng của ngày 30 tháng 4-1975, tại Saigòn.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-260-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Khi gặp Bùi Xuân Phái, thấy nhau, chúng tôi cùng bùi ngùi. Chúng tôi không nói được với nhau một lời nào!.! chỉ nhìn nhau. Mặc cho những giọt mắt già nua, hiếm hoi, lặng lẽ chảy…
Tôi mượn câu thơ kết trong bài 'Đêm, nhớ trăng Sài Gòn' của Du Tử Lê để làm tựa cho bài viết này, bài viết về ông: Du Tử Lê - một nhà thơ có tầm ảnh hưởng lớn đối với văn chương Việt Nam.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.