khúc rời buổi sáng.
một chiếc lá trở mình
triệu con đường thu thổn thức
ý nghĩ vùi trong vòm mơ trĩu trĩu
những cuộc gieo mình có nắng tung hê
có đơn giản là sự thoái bỏ
nằm với đêm thay lá thấm những giọt sương thu
ngột ngạt như lòng sông bắt đầu sâu lạnh
mùa cách điệu trong một guồng máy
mẹ vẽ dòng xanh xưa ước lệ một thu mềm
hì hục đèn trời bới cát
bờ tre buông mình lặng lẽ bên sông
trong mọi hình dung mùa vẫn gầy như bàn tay mẹ
những đường gân xanh dẫn máu nuôi đời
có đơn giản là cuộc thoái bỏ?
chỉ còn có mẹ kể cho con nghe về vẻ đẹp của sự nguyên sơ
phong ba đến từ ý nghĩ con người
và những sự thực lòng sông có sóng!
sự thực ai cũng có mẹ
mẹ của riêng mỗi người
nhưng tấm lòng mẹ là qui ước chung của một bến bờ hạnh phúc
sự thực là ai cũng có mẹ
khi một chiếc lá trở mình
triệu triệu con đường thu thổn thức
làng gọi.
Làng gọi từ một cơn mơ
chiếc áo thiếu nữ chưa phơi ra chỗ bờ rào bao giờ
đêm nay đã mặc hết cuộc đời!
bóng tối rặt tiếng cười ăn năn
đêm xuất hành từ ngọn lửa.
Làng đẩy cơn mơ ra giữa sông
tuổi thơ ăn dầm tiếng hát phía thượng nguồn
“Ngó lên Hòn Kẽm Đá Dừng
Thương cha nhớ mẹ quá chừng bậu ơi!’’
Lạc một vì sao…
tháng năm cọ gót chân bằng đá cuội.
Làng đẩy cơn mơ ra bờ khuya
rạng đông sực mùi thuốc lá
mo cau ủ lừng cơm nắm
vui nghe tiếng củi, than về.
Làng nhìn theo nghe từng đường máu xôn xao
tiếng gà bỗng dưng mệt nhoài nắng sớm
bộn bề gạch vôi nhốt làng trong ký ức
cơn mơ biển dội khúc Sông - Làng.
giấc thơm xuyên suốt kiếp người.
làm sao kể với anh về giấc mơ đêm qua
em một mình lần qua chiếc cầu bằng dây ngập nước
bờ bên kia hiển nhiên là anh đứng đợi
giấc mơ em trẻ hơn nước
làm sao kể với anh thi thoảng giấc mơ cơn gió xổ tung tóc mềm
mùi đồng quê nối lại mạch yêu thương đứt quãng
hoa cỏ may làm gì có hương nhưng giấc mơ lại khác
giấc thơm xuyên suốt kiếp người
sông lặp lời yêu giữa chừng nước buồn lờ lợ
khi mọi mái chèo xếp ngày hờ hững sông trôi
mẹ vẫn đứng nơi đầu nguồn nhớ thương đổ về cuối bể
sóng đời đánh bọt riêng tư
Sông đổ tình cho biển mênh mông
vẫn lời mẹ ''đã từng chua ngọt''
ngày phả vào sông dịu dàng,đắng đót
sông gửi muôn trùng nhè nhẹ cánh mây tan
TRƯƠNG THỊ BÁCH MỴ