Không đề.
Em về giọt nắng đa đoan
Vắt ngang tâm thức mà sang bóng ngày
Em đi hơi thở thêm gầy
Dài theo tiếng gót găm đầy dấu chân
Ngả hồn phố dáng chiều râm
Tạc vào khung cửa hút thâm mắt nhìn
Gieo tình bội thực niềm tin
Đóng đinh trên nỗi lặng thinh vô lòng.
Như thể.
Một lần mây
trắng thôi bay
Hoàn tâm nguyện ước về lay gió đời
Ươm lên vạt cỏ xanh ngời
Để con dế hát gọi lời đất xuân
Một lần tưởng sẽ khó buông
Mắt môi nắm lấy thanh run đắm chiều
Dang tay ôm hết bao điều
Tình yêu trở dạ ngỡ nhiều hơn xưa
Một lần như thể là chưa…
Hai nửa.
Chiếc phanh chân choi chỏi nửa thân dép mòn
đời mẹ lưng còng vòng quay lao dốc
bến trong
lở đục
đắp bồi niềm tin con
Con vẫn thầm gọi
Ba!
trong cái rét căm căm thổi lùa vách tre đêm đông thèm hơi phụ tử
hận
bản ngã giống nòi
thương
bản ngã hồi sinh
Vết thời gian
lon xon trên nỗi đau vừa giặt ủi
mẹ soi gương
ngăm ngắm áo dài
Niềm tin con tình yêu chúng con hai nửa giọt rơi rớt về nơi nghiệt ngã
bốn mắt xoe tròn
con ngờ ngợ ra con!
Chiều
bên tấm bia quả phụ
người đàn ông mò mẫm vuốt tên mình
khóc
cười
ngày mai tôi gả con lấy chồng
ngày mai
ngày mai…
Trần Vương.