Thương Em
Ừ, ngay cả khi thời gian bôi xóa hết
Em già
Anh rũ
Chúng mình thôi tưng tiu
Anh cũng vẫn thương em
Như thói quen
Như đường mòn
Như trăm năm
Như ngàn năm dồn vào một kiếpỪ, ngay cả khi sầu đau chất ngất
Em lạc lòng trút hết ngu si
Vào thứ ái tình đã bỏ đi
Anh vẫn thương em
Như máu tim
Như lòng kênh
Như người nông dân chắt chiu từng nương khoai sắnAnh đã nợ
Và sẽ nợ
Những hôn môi vội vàng
Bàn tay lần tóc em đan
Mùi thơm thịt da âu yếm
Anh muốn nợ, anh sẽ nợ
Nụ cười em ngọt mềm
Như chiêm bao thâu đêm
Tiếng cười em rạng rỡ
Lần vào gối êm
Đưa anh đi triền miên...Ừ, ngay cả khi lòng chùng xuống
Anh cũng chưa từng thôi thương em
Người con gái hồn nhiên
Ban lòng ra thế giớiHồn nhiên...
50
Tôi viết bài thơ thứ 37
Có tên là 50
Khi tôi hết ý tứ
Hết điệu vần
Tôi ú ớ giữa thời gian xoay xoáyHỏi có phải:Tôi làm thơ như kẻ điên khùng?
Hay kẻ dại dột?
Tôi còn bản ngã
Tôi còn cõi tôi
Tôi chặt khúc mây mưa
Tôi rao lời trắc ẩn
Giữa nỗi đau đã cũ
Để góp thành vô vi
Bài năm mươi khi nước mắt viền mi
Tôi khóc cho điều gì tôi chưa kịp rõ
Như người đàn bà hoài thai đứa nhỏ
Ôm nhau than van giữa phút chào đời
Tôi làm thơ như rong chơi
Như dạo qua một vùng biển cặn
Rong rêu trôi dạt
Tôi gom mớ bãi bồi
Tôi ngồi ôm vỏ ốc
Nhớ mình như gió qua tai
Tôi làm gì?
Mặc ai…
Chỉ để dành số 50 kiêu ngạo
Khi buổi tối đã về thẫm nước
Mưa như tuôn trong cõi vô cùng
Tôi ngồi soi mình giữa bao dung
Thương mình như thương đất cát.
Di Di
Gửi ý kiến của bạn