Trăng bẽn lẽn thẹn thùng đêm phố thị.
Gái nhà quê nô nức dạo trăng rằm
Em chợt biết chút hương thầm nhung nhớ
Gợn thời gian quay quắt gọi nhau về.
Đêm phố thị, gái nhà quê thổn thức
Chiếc giường con vò võ đợi tin chồng
Khuya đơn chiếc chốn kinh kỳ bật khóc
Kiếp hồng nhan nghe nặng nỗi nhân sinh.
Nguyễn Lương Việt.
Gửi ý kiến của bạn